News

6/recent/ticker-posts

Đêm cuối năm xa chồng, tôi gây chuyện động trời và không dám về nhà

Chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân và sau đêm ấy tôi đã khóc như mưa như gió vì ân hận. Tôi quyết định dừng lại mọi việc và tự xấu hổ với bản thân mình. Tuy nhiên, mọi việc chưa dừng lại ở đó.





Cho đến giờ phút này, tôi mới cảm thấy ân hận vì mình đã chọn sai nghề. Cái nghề làm hướng dẫn viên du lịch khiến tôi thường xuyên phải xa gia đình, chẳng có ngày nghỉ cố định và vì thế mà khiến tôi trở thành người phụ nữ vô dụng trong gia đình. Tôi không mấy khi nấu được cơm cho chồng ăn. Còn con thì quấn bố hơn quấn mẹ, đêm nào nằm trong vòng tay mẹ cũng khóc lóc như thể phải ép ngủ với người lạ.
 
Giờ tôi mới hiểu vì sao ngày xưa bố mẹ tôi ra sức cấm cản tôi theo nghề du lịch và người yêu (là chồng tôi bây giờ) năn nỉ xin tôi đổi nghề. Nhưng khi đó, tôi thích du lịch, thích những chuyến đi nên tôi nghĩ mình sẽ xoay sở, sắp xếp cuộc sống gia đình để có thể thỏa mãn đam mê này. Và tôi đã gạt mọi nhã ý tìm cho công việc tốt hơn của nhà chồng để theo đuổi nghề du lịch.
Tôi nửa muốn thú nhận với chồng, nửa muốn im lặng và cố gắng bù đắp cho anh bằng việc yêu chồng thật nhiều về sau này. Ảnh minh họa.
Nhưng đau khổ nhất với tôi lúc này chính là việc tôi đã trở thành một người đàn bà hư, một người vợ không xứng đáng với chồng mà nguyên cớ không đâu xa cũng bắt đầu từ những đêm xa chồng.
 
Khi chọn nghề du lịch và rong ruổi theo những chuyến đi của khách, tôi hiểu có muôn vàn những cám dỗ và cả bẫy dành cho những người làm nghề như tôi. Trước khi lấy chồng, tôi từng phải mệt mỏi mãi mới cắt đuôi được một vị khách là đại gia sẵn sàng chi cả khoản tiền kếch xù để được "lên giường" với tôi vào mỗi cuối tuần, trong những chuyến công tác do công ty tôi phụ trách đưa đón.
 
Và tôi cũng chứng kiến không biết bao cuộc tình một đêm, những trao đổi, ngã giá của khách du lịch, cả Tây, cả ta với các nữ hướng dẫn viên du lịch. Tôi cũng biết những mối tình chớp nhoáng nảy sinh ngay trong mỗi tour. Tuy nhiên, với tôi tuyệt nhiên không bao giờ nghĩ mình sẽ giống các nữ đồng nghiệp kia. Tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ phản bội chồng và thực tế tôi đã làm tốt điều ấy trong suốt 5 năm qua.
 
Thú thực cuộc sống với những chuyến công tác dài ngày, xa chồng con, gia đình, nhiều khi tôi cũng cảm thấy cô đơn lắm. Ở tuổi hơn 30, khi sức khỏe đã gặp chút rắc rối và những phiền phức do việc xa nhà, tôi đến lúc rất muốn đổi nghề, tuy nhiên tôi lại không thể tìm được công việc gần nhà.
 
Và càng ngày, cuộc sống gia đình tôi càng trở nên ngột ngạt vì chuyện tôi ít có mặt ở nhà. Mẹ chồng tôi thì luôn miệng đay nghiến rằng: Loại đàn bà chỉ biết đẻ mà không biết nuôi, không chăm sóc được gia đình có xinh có tài đến đâu cũng là loại bỏ đi. Chồng tôi chì triết việc tôi từ chối công việc ở gần nhà mà anh xin cho tôi năm xưa nên giờ gia đình tôi mới rơi vào hoàn cảnh hiện tại.
 
Không chỉ vậy, cũng vì xa nhau thường xuyên nên vợ chồng tôi thành ra lạnh nhạt với nhau hơn. Chồng tôi giờ không còn muốn trò chuyện với tôi mỗi tối và cũng không còn mong ngóng tôi về nhà như trước nữa. Anh bảo bố con anh đã quen với cuộc sống vắng tôi. Và nhiều lần, tôi đi công tác về anh cũng hờ hững như không. Vì lẽ đó nên tôi rất buồn, tôi luôn khao khát có người chồng quan tâm, chăm sóc như bao người phụ nữ khác.
 
Và có thể đó cũng là lý do tôi vướng vào lưới tình với một cậu thanh niên kém tôi 2 tuổi, là khách thường xuyên tham gia các tour du lịch của bên tôi. Trong cuộc tình này, thực ra chúng tôi đã rung động yêu thương. Chúng tôi nhắn tin cho nhau rất nhiều, chia sẻ nhiều chuyện và thực sự đã giúp đỡ nhau vượt qua những giai đoạn sóng gió của cuộc đời.
 
Tuy vậy, tôi luôn nhủ với lòng rằng mối tình này đơn thuần chỉ là chuyện cảm xúc chứ hoàn toàn không được phép đi quá giới hạn. Dù cho có lúc cậu ấy cũng muốn tôi mạnh dạn ly hôn với chồng để đến với cậu ấy nhưng rồi tôi lại kìm lòng, cương quyết chỉ giữ mối quan hệ ở mức độ đó. Và nói có thể không ai tin nhưng tôi và người đàn ông trẻ ấy chưa từng qua đêm với nhau trong suốt nửa năm hò hẹn, tất cả chỉ dừng lại ở những lời lẽ yêu thương và những nụ hôn trong quán cà phê.
 
Tôi từng tự hào vì mình đã vượt qua được cám dỗ nhục dục. Ấy vậy nhưng cách đây mấy hôm, trong một đêm xa nhà, giữa khách sạn vắng lạnh, tôi đã khóc tức tưởi vì thái độ lạnh lùng của chồng khi tôi gọi điện về. Và rồi không hiểu sao, tôi đã nhấn số cho người đàn ông ấy.
 
Chúng tôi lao vào nhau như thiêu thân và sau đêm ấy tôi đã khóc như mưa như gió vì ân hận. Tôi quyết định dừng lại mọi việc và tự xấu hổ với bản thân mình. Tuy nhiên, mọi việc chưa dừng lại ở đó, sau đêm đó, tôi còn mắc bệnh tình dục từ người đàn ông trẻ này. Tôi không dám trở về nhà mình vì sợ lây bệnh cho chồng, sợ chồng phát hiện sự việc và hơn nữa, tôi xấu hổ với bản thân mình.
 
Tôi nửa muốn thú nhận với chồng, nửa muốn im lặng và cố gắng bù đắp cho anh bằng việc yêu chồng thật nhiều về sau này. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên.