News

6/recent/ticker-posts

Hai lần run rẩy trước cửa nhà nghỉ bắt quả tang chồng ngoại tình

Chào cả nhà! Hiện tại em đang là bà mẹ đơn thân. Cuộc hôn nhân của em đã kết thúc cách đây 2 năm và cho đến bây giờ em cảm thấy đó là sự lựa chọn đúng đắn. Em xin kể lại câu chuyện của mình , mong rằng không ai phải trải qua những bi thương như em.




Em và chồng bằng tuổi nhau, chúng em từng có một mối tình đẹp từ khi đang ngồi trên giảng đường đại học. Sau khi ra trường, vì khoảng cách địa lý và công việc, em về quê làm việc còn anh vốn là trai thành phố, bố mẹ có quan hệ nên anh dễ dàng kiếm được một công việc.  Nhưng 3 tháng trôi qua, khoảng cách 300km khiến tình yêu càng bùng cháy dữ dội. Vì nhớ người yêu nên em đã bắt xe ra Hà Nội thăm anh.
Đó cũng là lần đầu tiên chúng em làm chuyện ấy và em dính bầu. Khi em báo tin, anh tỏ ra mừng rỡ và cầu hôn em. Gia đình em thì không dám nói gì vì con gái “ăn cơm trước kẻng”, nhưng mẹ anh phản đối ghê lắm. Bà chê em đủ thứ, nào là xa xôi, nào là nghèo, công việc chưa ổn định… Khi biết em có thai, bà còn khích anh rằng chắc gì đã phải con anh, có khi em chửa với thằng nào rồi ra bắt đền anh. Lằng nhằng mãi đến khi bụng em to vượt mặt rồi mới cưới.
Làm dâu nhà anh rồi em buồn tủi lắm vì bị hắt hủi, nói xấu. Mẹ chồng chẳng coi em là con dâu mà cứ vun vén cho chồng một cô gái khác giàu có hơn, bà suốt ngày khen cô ta rồi so sánh với em. Còn chị chồng và em chồng thì vô cùng ghê gớm. Có lúc em chán nản, may mà chồng ở bên động viên, an ủi. Ngày em vỡ chum cũng chỉ có hai vợ chồng tự chăm con, chăm nhau. Em tủi thân nhưng chẳng dám than vãn với bố mẹ đẻ.

Em chỉ phát hiện ra chuyện chồng ngoại tình trong một lần anh uống say khướt về nhà. Ảnh minh họa.

Lúc con bé nhà em ra đời, giống bố như đúc. Cũng từ đó mà mẹ chồng bớt ác cảm với em hơn. Nhờ con mà mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu dễ thở hơn. Em những tưởng được nhà chồng thương thì cuộc sống của em sẽ không còn những tháng ngày buồn bã nữa, nhưng không ngờ đến lượt chồng em thay đổi.
Khi con được 1 tháng thì anh bắt đầu hay đi chơi đêm, có hôm còn đi thâu đêm, khi em hỏi thì bảo uống rượu say nên ngủ nhà bạn. Thời gian đầu em cũng tin, mãi sau thấy có nhiều biểu hiện nghi ngờ. Anh hay thậm thụt điện thoại, có tin nhắn đọc xong là xóa, có điện thoại thì chạy ra chỗ khác nghe. Lúc nào anh cũng kêu thiếu tiền, dần dần mỗi tháng anh chỉ đưa cho em đúng 2 triệu. Nhiều lần em phát hiện anh nói dối, nhưng vì con còn nhỏ, em xoay sở chóng mặt nên thường cho qua.
Em chỉ phát hiện ra chuyện chồng ngoại tình trong một lần anh uống say khướt về nhà. Lúc đó anh lao vào em đòi chuyện ấy, trong cơn say anh gọi tên một cô gái khác rồi trách móc cô ta nói dối, để anh phải chờ đợi, rằng anh rất nhớ cô ta… Em bị sốc. Em thử xem điện thoại của chồng thì choáng váng luôn, toàn những tin nhắn hẹn hò ở nhà nghỉ. Em dường như không còn đứng vững được nữa, chỉ biết ôm con khóc.
Lúc ấy, điện thoại của chồng báo có tin nhắn. Em mở ra đọc: ‘Em đang ở phòng 301”. Máu ghen nổi lên, em xách xe ra đường tìm đến tận nhà nghỉ. Trên đường đi, em uất ức nghĩ rằng mình sẽ phải dằn mặt nhân tình của chồng một trận rồi muốn ra sao thì ra. Em gõ cửa phòng 301, một cô gái tóc xõa, váy ngắn bước ra. Nhưng không hiểu sao lúc đó em lại trở nên mềm yếu, người run bần bật không biết phải làm sao. Em chỉ lắp bắp “Xin  lỗi, nhầm phòng” rồi quay bước.
Phóng xe về nhà, họng em nghẹn đắng, nước mắt trào ra không thể kìm được. Buổi sáng hôm ấy em vẫn nấu cơm bình thường. Chồng em không hề biết gì về việc đã xảy ra.  Nhưng trong trái tim em, tình yêu dành cho chồng đã hết. Em biết dù không phải là hôm đó thì cũng sẽ có ngày mọi chuyện phơi bày trước mắt.

Một tối muộn, chồng em nói đi đánh bi a với đồng nghiệp sau giờ làm. 23h, anh vẫn chưa về nhà. Em quyết định đi tìm anh, nhưng đứng giữa đường, em không biết phải đi đâu, quán bi – a hay nhà nghỉ?  Em liền gọi cho chồng, nghe thấy tiếng lạch cạch của bi-a thật. Em đi đến các quán bi-a, nhiều vô kể, chẳng biết tìm chồng ở đâu.
Em chợt nhớ ra em có lưu số điện thoại của cô ta. Em mua một cái sim rác, nhắn tin cho cô ta: “Máy anh gần hết pin rồi, xong ván này anh đến luôn. Lúc nãy em bảo nhà nghỉ nào, anh quên mất”. Lập tức có tin nhắn trả lời: “Lúc nào cũng quên. Hoa Hồng, 202”. Em gọi cho một chị bạn nhờ đi cùng. Hai chị em thuê phòng 201, lúc nằm đợi, nước mắt ở đâu cứ tuôn ra. Em đã không còn yêu chồng, đã căm phẫn lắm mà sao lại khóc.
Đợi một lúc thì chồng em đến. Em chần chừ không muốn bắt quả tang thì chị bạn hùng hổ kéo em ra, đứng trước cửa phòng 202 đập cửa và la lớn: “Cháy nhà rồi, dậy đi”. Lập tức cửa phòng bật mở, chồng em mặc mỗi cái quần nhỏ hớt hải chạy ra, còn cô ta khoác chiếc áo trễ nải. Nhìn thấy em, anh ta khựng lại, mặt tái mét. Chân tay em run lẩy bẩy, dù biết từ trước nhưng sự thật hiển hiện trước mặt quá phũ phàng. Chị bạn định nhảy vào đánh ghen giùm em, nhưng lúc đó em đã quay đi.
Đêm đó anh ta không về nhà. Con gái đang khóc vì không có mẹ, mẹ chồng thì chửi em tới tấp vì bỏ con ra ngoài giữa khuya. Em như kẻ mất hồn, ôm lấy con. Khi con hết khóc, em vơ vội mấy bộ quần áo và đồ đạc bỏ đi.
 Cuộc hôn nhân của em đã kết thúc như vậy. Hai năm làm dâu xứ người, ngoài con gái em chẳng có gì cả. Cũng nhờ có con mà em mới có động lực sống tiếp. Quá khứ tuy đã qua nhưng mỗi khi nhắc lại lòng em lại quặn đau, như vết thương không bao giờ lành lại.