Đêm tân hôn lặng người nhìn vợ khóc lóc, cầu xin rối rít
Ngỡ ngàng khi vợ thay đổi chóng mặt chỉ sau ngày cưới nửa năm
Vợ đi "cửa sau" làm ăn, chồng bị "cắm sừng" đau điếng
Tôi năm nay đã 32 tuổi, còn chồng tôi 40 tuổi. Mới đầu khi tôi dẫn anh về nhà giới thiệu bố mẹ tôi ai cũng kêu anh và tôi quá chênh lệch tuổi nhau. Cưới thế liệu có hạnh phúc hay không? Lúc đó, tôi rất tự tin vào tình yêu của mình nên cứ khẳng định rằng “Con sẽ vô cùng hạnh phúc. Mẹ yên tâm”. Tôi nói vậy cũng bởi tôi rất tin anh, tin vào tình yêu anh dành cho tôi suốt 2 năm qua.
Cưới nhau được 5 năm, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc. Nhưng rồi khi đi qua cái tuổi 30, theo như các cụ nói là qua cái tuổi đẹp để sinh nở, tôi bắt đầu lo lắng. Bao đêm tôi mong mỏi có đứa con để bế bồng cho vui nhà, vui cửa nhưng mãi hết lần này, lần khác vợ chồng tôi vẫn không thể có nổi một mụn con.
Nghĩ rằng, có thể do bản thân tôi có những chu kỳ rối loạn kinh nguyệt nên tôi âm thầm cùng cô bạn thân đi khám phụ khoa. Nhưng kết quả, tôi vẫn hoàn toàn khỏe mạnh, bình thường. Tôi cũng nói với chồng để anh sắp xếp đi khám xem sao. Cùng quá hai vợ chồng tôi sẽ nhờ khoa học hiện đại để có những đứa con.
|
Mới đầu chồng tôi còn từ chối, anh nói anh khỏe mạnh thế làm sao có bệnh tật gì được. Hơn nữa, con cái là trời cho, anh khuyên tôi cứ từ từ. Tôi giận quá, nên khóc ầm ĩ, cuối cùng anh cũng đồng ý đi khám. Cầm kết quả khám hiếm muộn, mọi thứ bình thường. Anh còn dặn “bác sĩ khuyên là mình cứ bình tĩnh bồi bổ em ạ”. Tôi nghe thế mà nức nở, sao ông trời lại đối xử với chúng tôi như vậy.
Bố mẹ chồng ở quê cũng thường xuyên gọi điện thúc giục chúng tôi. Thậm chí bà còn đòi hai vợ chồng về quê ở hẳn một năm để lo chuyện con cái, xong rồi hẵng lên Hà Nội làm việc tiếp. Còn ông không ít lần gọi điện mắng mỏ chúng tôi “ham công tiếc việc, chẳng lo chuyện con cái”. Ông còn cằn nhằn, hàng xóm dị nghị rằng ông bà thế nào mà mãi chẳng có cháu bế bồng.
Tôi vô cùng đau khổ, đi đâu nhìn bạn bè cũng con bế con bồng thế mà tôi chẳng thể nào có nổi một đứa. Đã bao đêm tôi khóc cạn nước mắt, đôi khi tôi nghĩ hay do tôi và anh không hợp nhau? Biết đâu anh có thể có con với người khác mà chẳng phải tôi. Táo bạo, điên rồ tôi nảy ra ý định hay nhờ người mang thai hộ, chỉ cần chồng tôi đồng ý tôi sẽ chẳng ngăn cản đâu.
Hôm đó, khi chồng tôi đi vắng. Tôi ở nhà chỉ quanh quẩn suy nghĩ sinh con, hiếm muộn và nghĩ cách thuyết phục chồng mình. Khi đã bình tâm, tôi quyêt định bài trí lại căn nhà mình, tôi bắt đầu dọn dẹp, từng phòng một. Và cuối cùng là phòng làm việc của chồng tôi. Khi đang cặm cụi sắp xếp lại đống hồ sơ, giấy tờ từ ngày chồng mới ra trường tôi phát hiện ra cái túi da màu đen. Tôi mở ra và rồi như chết lặng… khi thấy lá thư chồng giấu kín.
Tôi cố để bình tĩnh nhưng vẫn không giấu nổi những tiếng nấc, tôi hét lên như một người điên. Thì ra chồng tôi đã từng thắt ống dẫn tinh cách đây 5 năm về trước. Cũng bởi anh từng yêu tha thiết một người phụ nữ, cô ấy hiện đang sống ở Pháp cùng hai đứa con trai anh. Trong lá thư cô ấy nói rõ, 3 năm nữa cô ấy sẽ đưa hai đứa con về gặp anh. Hiện tại, chúng đã đi học và được nuôi nấng bởi một người "cha hờ" ngoại quốc.
Trong chiếc túi còn những bức hình hai đứa trẻ khôi ngô tuấn tú, giống anh như đúc. Thì ra anh đã có con, anh giấu tôi chuyện này. Thậm chí, để chứng minh tình yêu với cô ta, anh còn thắt ống dẫn tinh để chứng minh lòng chung thủy? Thế còn tôi là gì? Vì sao anh lại cưới tôi, rồi lại vờ rằng “hiếm muộn”. Phải chăng tôi chỉ là con rối trong cuộc đời anh?