Tết lê lết vì chồng đòi "ứng trước" liên tục mấy ngày
Lần nào gặp nhau, bạn trai cũng dẫn em vào thẳng khách sạn
Con đường nào cho người đàn bà đang "lạc lối" như em
Giờ thì tôi đã về tới nhà, đã trấn tĩnh lại nhưng sao vẫn thấy như bị ai xát muối vào mặt, xót xa, đau đớn. Tôi có lỗi gì ngoài chuyện chiều chồng mà bị dè bỉu đến vậy chứ?!
Tôi đi làm dâu mới được 2 năm nhưng từng ấy thời gian cũng đủ để tôi thấy nhà chồng tôi quá ư phức tạp và mẹ chồng tôi thì ghê gớm đến kỳ quái.
Tôi nói điều này hoàn toàn không quá lời. Tôi đã từng phải ôm mặt khóc tức tưởi ngay tuần đầu tiên về nhà chồng chỉ vì trót rót cho bà cốc nước nóng.
Hôm đó, sau bữa cơm chiều, cả nhà đang ngồi xem tivi và thấy bà kêu lạnh cổ, tôi vội vã đứng dậy rót cốc nước trong ấm ủ mời bà uống. Nhưng do cốc nước hơi nóng nên khi vừa nắm vào cốc, bà bỗng mặt mày sưng xỉa ném vỡ tan cốc trước mặt tôi và chì chiết: Cô định hại chết tôi à, đâu mà đưa tôi cốc nước nóng vậy. Đâu chỉ vậy, bà còn đem chuyện này đi kể với khắp hàng xóm và thậm chí còn gọi điện cho bố mẹ đẻ tôi và than phiền con dâu đoảng vị.
Lần khác, hồi tôi mang bầu, chỉ vì câu tôi nói đùa với chồng mà bà nghe được: Đăng ký khai sinh cho con ở quê nhà em cho tiện (vì nhà chồng tôi thống nhất cho tôi về quê nhà ngoại sinh con do bố mẹ tôi đều làm bác sĩ). Mẹ chồng tôi đã mắng xa xả vào mặt tôi và rằng: Cô có con với đứa nào ở quê nhà cô hay sao mà phải về đó khai sinh con.
Cả tôi và chồng đều là dân trí thức, có công ăn việc làm ổn định và có thu nhập cao. Bởi vậy nên ngay từ đầu về sống chung, chúng tôi đã thống nhất góp cho bà 10 triệu tiền chi tiêu hàng tháng dù ngày chúng tôi chỉ ăn một bữa cơm. Ấy vậy nhưng mẹ chồng tôi không hài lòng.
Lúc nào bà cũng đòi giữ cả tài chính trong nhà nếu không đưa là bà mặt nặng mày nhẹ, đá thúng đụng nia nên chồng tôi thống nhất đưa toàn bộ lương chồng tôi cho bà giữ. Vậy mà có tháng chồng tôi chưa kịp đưa lương là bà gọi điện ngay cho thủ quỹ cơ quan chồng “hỏi thăm” và đòi đến tận cơ quan chồng tôi lấy lương.
Dù bà cầm lương chồng tôi nhưng hằng ngày bà vẫn nhắn tôi mua đồ ăn về nấu nướng, rồi tiền điện tiền nước cũng bảo tôi trả. Nhiều hôm vợ chồng cần tiêu một khoản lớn có hỏi bà thì bà tảng lờ và bảo gửi ngân hàng không rút ra được nên thử hỏi nhà ngoại xem sao.
Biết không thể sống chung với nhà chồng, tôi bàn với chồng mua nhà ra ở riêng. Chúng tôi chỉ về nhà bố mẹ chồng vào cuối tuần nên cuộc sống có phần bớt căng thẳng hơn.
Mẹ chồng tôi vốn là dân buôn bán nên bà khá mê tín và rất hay kiêng kỵ này nọ. Vì thế nên tôi thuộc lòng những quy tắc của bà như không được ăn vịt vào đầu tháng, không mặc áo đen vào ngày Tết và tuyệt đối vợ chồng không được gần gũi vào ngày đầu năm, đầu tháng. Và trước khi về nhà bà, tôi luôn tuân thủ chặt chẽ mấy điều này.
Ấy thế nhưng chiều mùng 3 Tết do có chút men trong người do cuộc nhậu hồi sáng với bạn, hơn nữa mấy ngày bận rộn bị vợ bỏ đói nên chồng đã lôi tuột tôi lên phòng riêng định làm ‘chuyện ấy’. Phần vì thấy chồng quá ham muốn, phần vì nghĩ mẹ chồng ở nhà bếp không biết chuyện nên tôi tặc lưỡi chiều chồng.
Ai ngờ đúng lúc vợ chồng đang đà cao trào thì mẹ chồng tôi gõ cửa dồn dập. Phải năm phút sau vợ chồng tôi mới chỉnh trang lại được áo quần ra mở cửa cho mẹ.
Khi cánh cửa vừa bật mở thì cũng là lúc bà mắng xối xả vào mặt tôi rằng: Cô thèm khát mấy chuyện ấy thế sao mà không đợi được đến lúc tối hoặc hết Tết mà rủ nhau lên giường sớm thế. Bà bảo nhà bà còn chưa hóa vàng mà vợ chồng tôi đã làm việc bẩn thỉu kia hẳn năm nay nhà bà mất may.
Và không đợi tôi phản ứng thêm, bà một tay đẩy vai tôi xuống nhà, tay kia bà với theo bát muối để ở bàn ăn, và rồi bà thẳng thừng tuyên bố tôi phải ra khỏi nhà bà để trừ vận đen. Tôi định gọi chồng đưa con theo nhưng bà không cho phép, tôi đi đến đâu bà quăng muối như để xóa bỏ trừ tà.
Vì không muốn hàng xóm biết chuyện, tôi đành lặng lẽ ra đầu ngõ bắt taxi về nhà mình. Tôi khóc suốt chặng đường về khiến người lái taxi phải hết lời an ủi, khuyên nhủ. Trời ơi, tôi không biết bao giờ mới hết cảnh khổ sở vì một mẹ chồng quá đáng như thế này?