Đòn thù cay nghiệt của chồng dành cho vợ ngoại tình
Vợ có bầu nhưng suốt ngày đòi hỏi “chuyện ấy”
Nửa đêm hoảng hồn phát hiện người nằm cạnh không phải chồng mình
Tôi năm nay 35 tuổi, làm kỹ sư xây dựng. Vì môi trường công việc hầu hết là nam giới, lại thêm tính nhát gái nữa nên phải đến năm 32 tuổi tôi mới lấy vợ. Thật ra khi đó tôi lấy vợ là do cha mẹ thúc giục, sau đó đồng ý đi xem mặt cô ấy, thấy cũng phù hợp nên quyết định kết hôn.
Vì không còn trẻ nữa nên chúng tôi quyết định sinh con luôn. Vợ tôi làm giáo viên, kém tôi 8 tuổi. Cuộc sống vợ chồng nói hợp nhau thì cũng không phải, mà nói bất hòa cũng không đúng. Nói chung hai năm sống cùng nhau nhưng tôi luôn cảm thấy mọi thứ mờ ảo, nhàn nhạt. Người ta nói vợ chồng như đũa có đôi nhưng vợ chồng tôi lại khác. Việc ai người ấy làm, bạn bè của ai người ấy biết, không quan tâm đến việc của nhau, ngoài việc tối ngủ chung giường, chung chăn, ăn cùng mâm thì mọi thứ thuộc về cô ấy tôi không biết, cô ấy cũng không biết gì về các mối quan hệ của tôi.
Rõ ràng việc nhận lời kết hôn là do cả hai tự nguyện nhưng sau khi cưới chuyện gì xảy ra vẫn cứ xảy ra. Cả tôi và cô ấy đều hiểu giữa hai chúng tôi dường như không có tình yêu. Chỉ là thấy hợp nhau về hoàn cảnh, về điều kiện kinh tế, công việc… thì cưới thôi.
Cuộc sống như vậy nhiều khi tôi tự hỏi, vì sao cô ấy xinh đẹp, công việc ổn định, lại là người phụ nữ biết lễ nghĩa, cũng là mẹ của cậu con trai bé bỏng của tôi. Vậy tại sao tôi lại không thể sống với vợ hạnh phúc như những cặp vợ chồng khác. Không thể cùng vợ vui vẻ đưa nhau đi ăn nhà hàng, lại càng không thể chủ động đưa vợ đi xem phim, đi du lịch…?
Còn cô ấy, với tôi – một người đàn ông có công việc ổn định, không chơi bời rượu bia… tại sao cô ấy cũng luôn sống khép kín với chồng, luôn tỏ ra là người phụ nữ mạnh mẽ, không cần che chở.
Cả hai cứ như vậy đến bao giờ? Thật sự tôi muốn được như các ông chồng đi đâu cũng tự hào về gia đình, về vợ… Nhưng hễ ai hỏi tôi về cô ấy, tôi lại lảng tránh đi, vì không biết phải nói gì, mà quả tình tôi cũng chẳng biết gì về cô ấy, cô ấy đang dạy môn gì, trường nào tôi cũng chịu… Có phải lấy tôi là một thiệt thòi cho cô ấy?
Cuộc sống gia đình như vậy khiến tôi chán nản, cuối cùng tôi gặp Hương, một cô gái PG trong quán rượu, thỉnh thoảng cơ quan tôi cũng tụ tập ở đây. Tôi nhìn Hương với ánh mắt trìu mến, tôi cảm thấy nhớ nét mặt cô gái đó mỗi ngày. Vậy là ngày nào tôi cũng ghé qua chỗ Hương, đưa cô đi ăn, đi mua sắm. Tôi trở nên vui vẻ và yêu đời hơn. Sự vui sướng ấy hiện rõ trên gương mặt của người đàn ông bước sang ngưỡng tuổi 35, có lẽ ai cũng nhận ra điều đó, kể cả Tâm – vợ tôi.
Nhưng tôi không quan tâm, vì từ trước tới nay cuộc sống của vợ chồng tôi vẫn vậy, vẫn mạnh ai người đấy làm. Nhiều khi tôi phải cảm phục cô ấy, có thể cô ấy là người phụ nữ can đảm nhất, mạnh mẽ nhất trên đời khi phải sống chung 2 năm với một người như tôi. Tôi quyết định nói rõ với vợ về chuyện tình cảm.
Kết thúc bữa ăn, cô ấy buông thõng một câu như tiếng sét, cho đến tận bây giờ tiếng nói ấy vẫn như vang vọng trong căn phòng này. Tâm nói “Mỗi một cặp vợ chồng có một suy nghĩ về hạnh phúc khác nhau. Có thể anh nghĩ sống như hiện tại không hạnh phúc, nhưng em thì khác, chỉ cần sống với người em tự nguyện lấy đó là hạnh phúc. Và hạnh phúc lớn nhất là bên cạnh em có chồng, có con, thằng bé chính là hạnh phúc của em và anh.
Anh nghĩ em không quan tâm anh? Vậy thì anh đã sai hoàn toàn, chỉ có anh thờ ơ với em, chứ chưa bao giờ em nói không quan tâm anh. Anh thấy đấy, hai năm qua người mà mỗi sáng nấu cơm cho anh, là áo quần cho anh, tiễn anh đi làm là em, người mà mỗi tối chờ cơm anh, chuẩn bị nước tắm cho anh, sắp xếp giường chiếu để anh ngon giấc cũng là em. Chỉ là em không nói ra, chỉ là anh không cho em cơ hội nói ra.
Còn Hương, cô bé mà anh đang ngày đêm say đắm ấy, cô ấy đã làm được những gì cho anh? Giờ thì anh nghĩ đi, mình ly hôn, anh sẽ vui và sẽ cưới cô gái kia về làm vợ, để rồi phải sống trong cảnh “Con anh, con tôi, con chúng ta…”. Nếu anh thích sống như vậy thì anh cứ việc…”.
Sau đó tôi ly hôn Tâm và cưới Hương.
Câu nói của cô ấy như mũi dao đâm sâu vào trái tim tôi, nhưng phải đến bây giờ tôi mới nhận ra. Hạnh phúc ngắn chẳng tày gang, Hương - người con gái mà tôi dành hết tình yêu đã bỏ đi với gã trai trẻ, đã cướp đi số tiền bao năm tôi vất vả. Và để lại cho tôi 2 đứa nhỏ, đúng là cảnh sống “Con anh, con tôi, con chúng ta”. Tâm nói đúng, trong cuộc sống hạnh phúc đâu nhất thiết phải nói thành lời. Vô tình tôi đã bán đi hạnh phúc quá rẻ, để mang về một nỗi đau quá lớn.