Lấy chồng 6 năm, tôi vẫn khao khát một đêm tân hôn đúng nghĩa
Bí mật ghê người ẩn trong những viên thuốc tránh thai khẩn cấp của bạn gái
Lời "thú tội" muộn màng của người vợ đẹp bỏ chồng theo trai tân
Huyền và chồng – Tùng đều là người tỉnh lẻ, làm việc trên thành phố. Khi cô mang thai tới tháng thứ 8, hai người bàn bạc và quyết định để Huyền về quê ngoại sinh con, có bà ngoại và anh em họ hàng chăm sóc. Chứ ở trên thành phố, Tùng thì phải đi làm, bố mẹ nội ngoại 2 bên còn bận việc ở quê, có thì cũng chỉ lên thăm được vài ngày rồi lại phải về, 2 mẹ con Huyền với nhau thì biết xoay sở thế nào.
Thời gian đầu Huyền về quê, cuối tuần nào Tùng cũng về chơi với mẹ con cô. Đến khi con gái sinh được 2 tháng thì số lần về thăm con của anh thưa thớt dần, lí do là bận việc. Thậm chí cả ngày lễ tết anh cũng không về, vì phải làm thêm để kiếm tiền nuôi con. Buồn là một chuyện, Huyền còn dậy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cũng phải gần 2 tháng rồi anh không về thăm mẹ con cô.
Lòng không thoải mái nhưng Huyền cũng chẳng thể làm được gì. Cô đâu thể bế con lên để trông chừng chồng, bản thân cũng không thể bỏ con nhỏ lại mà lên với chồng để tìm hiểu rõ thực hư mọi chuyện. Vì thế cô chỉ đành tự trấn an mình, chọn cách tin tưởng anh mà thôi.
Thời gian đầu Huyền về quê, cuối tuần nào Tùng cũng về chơi với mẹ con cô. Đến khi con gái sinh được 2 tháng thì số lần về thăm con của anh thưa thớt dần, lí do là bận việc. Thậm chí cả ngày lễ tết anh cũng không về, vì phải làm thêm để kiếm tiền nuôi con. Buồn là một chuyện, Huyền còn dậy lên một cảm giác lo lắng mơ hồ. Cũng phải gần 2 tháng rồi anh không về thăm mẹ con cô.
Lòng không thoải mái nhưng Huyền cũng chẳng thể làm được gì. Cô đâu thể bế con lên để trông chừng chồng, bản thân cũng không thể bỏ con nhỏ lại mà lên với chồng để tìm hiểu rõ thực hư mọi chuyện. Vì thế cô chỉ đành tự trấn an mình, chọn cách tin tưởng anh mà thôi.
Khi con gái được gần 4 tháng, Huyền đang chuẩn bị lên lại thành phố đi làm lại thì tối đó cô nhận được một cuộc điện thoại lạ. Số điện thoại của chồng cô, nhưng người gọi tới lại là một người đàn ông lạ. “Cô nhanh thu xếp mà lên chăm sóc đức ông chồng quý hóa của cô đi! Tôi đưa nó vào viện rồi đấy! Chắc cô rất muốn biết lí do đúng không, thương hại cô ở quê chăm con không biết gì, tôi nói cho cô biết này. Nó ngoại tình với vợ tôi, bị tôi bắt được, nên chính tôi đã đánh gãy tay nó đấy! Dám lợi dụng lúc chồng người ta đi công tác để tằng tịu với vợ người ta. Thế là rõ ràng rồi nhé!”. Nói xong, chẳng để cho cô nói gì, anh ta ngắt máy.
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Huyền vẫn còn ù ù cạc cạc, chưa thể tiêu hóa được lời anh ta vừa nói. Mãi sau ngồi định thần lại, cô mới xác định, chồng cô đang nằm viện, mà nguyên nhân là do bị đánh ghen! Thật quá là hoang đường! Nhưng chua chát và cay đắng làm sao, đó lại là sự thật!
Nghĩ đến việc đã bị phản bội, giờ lại còn phải lên chăm chồng nằm viện vì lí do nực cười như thế, con thì nhỏ cần có mẹ, Huyền cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng không thở nổi. Cô quyết định gọi cho bố mẹ chồng, trình bày mọi chuyện, đồng thời đề đạt ý kiến rằng nhà chồng cử ai đó lên chăm Tùng. Bản thân cô còn con nhỏ, hơn nữa cô cũng chưa biết có tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không, nên không thể lên với chồng được. Mẹ chồng sau khi nghe cô trình bày thì chỉ nói ngắn gọn: “Mẹ hiểu con giận dữ và đau lòng như thế nào. Nhưng nếu con có ý định bỏ chồng thì hãy làm như thế, còn nếu con còn muốn giữ cuộc hôn nhân này thì con đưa con bé lên thành phố đi, mẹ sẽ lên trông cháu cho con vài hôm để con sắp xếp công việc với thuê người trông con. Lúc nào thuê được người rồi thì con vừa đi làm vừa chăm chồng trong viện, mẹ sẽ về quê”.
Sau đó không biết có phải mẹ chồng điện lên cho Tùng không mà anh gọi về khai báo toàn bộ sự thật với Huyền, đồng thời xin lỗi và hứa hẹn như đinh đóng cột sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp lỗi lầm với cô. Bố mẹ đẻ Huyền biết chuyện cũng khuyên nhủ cô hãy tha thứ cho chồng, vì ở đời ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Có lẽ Tùng xa vợ nên mới sa ngã như thế, giờ anh biết đường quay lại thì hãy cho anh một cơ hội, nếu còn tái phạm lần sau thì dứt khoát cũng chưa muộn. Ông bà bảo rằng, giờ đây, Huyền tha thứ cho chồng, lên chăm sóc anh nằm viện, sẽ càng khiến anh càng thấy áy náy hơn về tội lỗi của mình, đồng thời cũng càng trân trọng và cảm kích với sự bao dung của cô hơn.
Huyền đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bố mẹ cô nói đúng. Tùng phạm lỗi lần đầu, giờ biết ăn năn hối cải, lại trước giờ luôn yêu vợ thương con, cô nên cho anh cơ hội quay về. Con cô còn quá nhỏ, cuộc hôn nhân này cô cũng không muốn phá bỏ nó dễ dàng như vậy. Cuộc sống 1 mình nuôi con hoặc đi tìm tình yêu mới, dễ chắc yên ả hơn?
Trong lòng xác định rõ ràng, Huyền liền làm theo lời mẹ chồng. Cô lên thành phố vừa đi làm lại, vừa chăm chồng trong bệnh viện. Nhìn chồng cánh tay bó bột trắng xóa, người thì thâm tím xây xát khắp nơi, Huyền thực sự chẳng biết nghĩ sao cho phải. Thương sao nổi, khi anh bị như thế này là vì ngoại tình với người phụ nữ khác! Còn hận cũng không muốn, nếu không cô làm sao có thể tiếp tục những ngày tháng chung sống. Thôi thì chỉ đành cố nén lòng để quên đi nỗi đau này vậy…
Nhìn chiếc điện thoại trong tay, Huyền vẫn còn ù ù cạc cạc, chưa thể tiêu hóa được lời anh ta vừa nói. Mãi sau ngồi định thần lại, cô mới xác định, chồng cô đang nằm viện, mà nguyên nhân là do bị đánh ghen! Thật quá là hoang đường! Nhưng chua chát và cay đắng làm sao, đó lại là sự thật!
Nghĩ đến việc đã bị phản bội, giờ lại còn phải lên chăm chồng nằm viện vì lí do nực cười như thế, con thì nhỏ cần có mẹ, Huyền cảm giác nghẹn ứ trong cổ họng không thở nổi. Cô quyết định gọi cho bố mẹ chồng, trình bày mọi chuyện, đồng thời đề đạt ý kiến rằng nhà chồng cử ai đó lên chăm Tùng. Bản thân cô còn con nhỏ, hơn nữa cô cũng chưa biết có tiếp tục cuộc hôn nhân này hay không, nên không thể lên với chồng được. Mẹ chồng sau khi nghe cô trình bày thì chỉ nói ngắn gọn: “Mẹ hiểu con giận dữ và đau lòng như thế nào. Nhưng nếu con có ý định bỏ chồng thì hãy làm như thế, còn nếu con còn muốn giữ cuộc hôn nhân này thì con đưa con bé lên thành phố đi, mẹ sẽ lên trông cháu cho con vài hôm để con sắp xếp công việc với thuê người trông con. Lúc nào thuê được người rồi thì con vừa đi làm vừa chăm chồng trong viện, mẹ sẽ về quê”.
Sau đó không biết có phải mẹ chồng điện lên cho Tùng không mà anh gọi về khai báo toàn bộ sự thật với Huyền, đồng thời xin lỗi và hứa hẹn như đinh đóng cột sẽ dành phần đời còn lại để bù đắp lỗi lầm với cô. Bố mẹ đẻ Huyền biết chuyện cũng khuyên nhủ cô hãy tha thứ cho chồng, vì ở đời ai chẳng có lúc mắc sai lầm. Có lẽ Tùng xa vợ nên mới sa ngã như thế, giờ anh biết đường quay lại thì hãy cho anh một cơ hội, nếu còn tái phạm lần sau thì dứt khoát cũng chưa muộn. Ông bà bảo rằng, giờ đây, Huyền tha thứ cho chồng, lên chăm sóc anh nằm viện, sẽ càng khiến anh càng thấy áy náy hơn về tội lỗi của mình, đồng thời cũng càng trân trọng và cảm kích với sự bao dung của cô hơn.
Huyền đã suy nghĩ rất nhiều. Có lẽ bố mẹ cô nói đúng. Tùng phạm lỗi lần đầu, giờ biết ăn năn hối cải, lại trước giờ luôn yêu vợ thương con, cô nên cho anh cơ hội quay về. Con cô còn quá nhỏ, cuộc hôn nhân này cô cũng không muốn phá bỏ nó dễ dàng như vậy. Cuộc sống 1 mình nuôi con hoặc đi tìm tình yêu mới, dễ chắc yên ả hơn?
Trong lòng xác định rõ ràng, Huyền liền làm theo lời mẹ chồng. Cô lên thành phố vừa đi làm lại, vừa chăm chồng trong bệnh viện. Nhìn chồng cánh tay bó bột trắng xóa, người thì thâm tím xây xát khắp nơi, Huyền thực sự chẳng biết nghĩ sao cho phải. Thương sao nổi, khi anh bị như thế này là vì ngoại tình với người phụ nữ khác! Còn hận cũng không muốn, nếu không cô làm sao có thể tiếp tục những ngày tháng chung sống. Thôi thì chỉ đành cố nén lòng để quên đi nỗi đau này vậy…