Đêm ám ảnh vì chồng xa vợ cả năm tranh thủ tận thu chuyện ấy dịp Tết
Tôi nhu nhược nên vợ mới dám ngoại tình với em chồng
Tôi đã định chỉ ngoại tình nốt lần này thôi…
Tôi yêu Vân ngay từ lần đầu gặp em trong hội diễn văn nghệ tại trường. Vân xinh xắn, nổi bật, em phụ trách vai trò làm MC cho chương trình. Còn tôi tham gia góp vui bằng một tiết mục hát đơn ca. Sau buổi diễn văn nghệ hôm đấy, chính Vân là người đã chủ động làm quen với tôi.
Quen nhau rồi tôi mới biết, Vân học cùng khoa nhưng dưới tôi một khóa. Chúng tôi nói chuyện rất hợp cạ, lại chung sở thích về âm nhạc nên 2 đứa dường như chẳng bao giờ hết chuyện. Dần dần, chúng tôi cảm mến và yêu nhau, tình yêu đến nhẹ nhàng, mộc mạc. Vân là mối tình đầu của tôi.
Tuy nhiên, có điều khiến tôi cứ suy nghĩ mãi, đó là hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau nhiều quá. Vân đích thực là tiểu thư con nhà giàu, em là người Hà Nội, bố mẹ em đều là quan chức giàu có, có chức có quyền. Trong khi tôi chỉ là dân tỉnh lẻ, bố mẹ làm nông chân lấm tay bùn. Mặc dù vậy, kể từ khi yêu Vân, tôi luôn tự động viên mình để xứng đáng với em.
Tôi ra trường trước Vân 1 năm, tôi xin được việc trong một công ty tư, vì còn trẻ, ít kinh nghiệm nên tôi chỉ là nhân viên bình thường, lương cũng chỉ được hơn 5 triệu 1 tháng. Lần nào có dự án, nhiều việc, cộng thêm thưởng cũng được thêm đôi triệu. Dự định của tôi là sẽ làm ở đây khoảng 1 năm, có kinh nghiệm sẽ tìm một công việc khác tốt hơn.
Sau khi Vân ra trường, nhà quen biết của bố mẹ, em dễ dàng xin được việc trong một công ty nhà nước, mức lương khá, rất có tương lai. Thời điểm này, Vân đưa tôi về nhà ra mắt. Không trái với dự tính của tôi, bố mẹ Vân phản đối gay gắt. Nhất là mẹ Vân, bà chửi rủa, xúc phạm tôi không ra gì, nói tôi là thằng nghèo kiết xác, đũa mốc đòi chòi mâm son. Rồi bà đuổi tôi ra khỏi nhà, mặc cho Vân khóc lóc, cầu xin.
Sau hôm đấy, Vân bị quản chặt, chúng tôi không gặp được nhau, mẹ Vân dọa sẽ từ mặt Vân nếu em không chịu bỏ tôi. Cùng với đó, bố mẹ ép Vân đi xem mặt một người khác, nghe đâu đó là một người thành đạt, làm cùng cơ quan với bố Vân. Em không chịu, mẹ em bỏ ăn, dọa tuyệt thực. Vì không thể làm người con bất hiếu nên em nuốt nước mắt gật đầu đồng ý.
Thế rồi, sau đó không lâu, gia đình em tạo sức ép bắt Vân kết hôn với người đó. Biết tin, cả tôi và em đều vô cùng đau khổ. Vân khóc rất nhiều, cô ấy không ăn, không uống, có lần trốn được đến tìm tôi. Nhìn em tiều tụy mà tôi thương xót vô cùng. Tự trách mình chẳng làm gì được cho em, đến người con gái tôi yêu thương nhất tôi cũng không giữ được. Tôi thật sự thất mình bất tài, vô dụng.
Nhiều lúc nghĩ quẩn, tôi chỉ muốn 2 đứa cùng nhau bỏ trốn, nhưng tôi biết mình không làm thế được. Tôi có gia đình, và Vân cũng không thể bỏ bố bỏ mẹ mà đi được. Mẹ Vân bị huyết áp cao, nếu em làm gì khiến bà giận, bà có mệnh hệ gì, tôi biết em cũng không sống nổi.
Thế rồi một ngày em đến tìm tôi. 2 mắt sưng mọng, phờ phạc. Em nói với tôi, đôi mắt ầng ậc nước, em hỏi có thể ở lại với tôi 1 ngày không. Hôm đấy, Vân ở cạnh tôi, em nói muốn là của tôi trọn vẹn. Chúng tôi quấn lấy nhau, là của nhau, vừa yêu thương, vừa đau đớn, vừa hối tiếc. Chỉ ngày hôm nay nữa thôi, ngày mai người con gái tôi yêu thương sẽ thuộc về người khác. Ngày mai sẽ là ngày em lên xe hoa cho trọn chữ hiếu với cha với mẹ.
Nhìn em bé bỏng ngủ yên giấc trong vòng tay tôi. Tôi xót xa và thương em vô cùng. Chúng tôi có duyên mà không có phận, tôi biết cả cuộc đời này, tôi sẽ không bao giờ có thể quên em. Em sẽ mãi là nỗi nhớ thương, trăn trở, là tiếc nuối suốt đời suốt kiếp tôi chẳng thể nguôi ngoai.