Vợ chồng tôi đang "chiến tranh nóng – lạnh" vì... Hồ Ngọc Hà
Chết đứng khi con gái nhìn thấy bố trên giường với nhân tình
Sững sờ khi biết công việc vợ vẫn làm trong một tháng qua
Khi phát hiện ra bộ mặt thật của gã Sở Khanh mình từng yêu, tôi đã vô cùng đau khổ. Tôi yêu anh mà không hề tính toán. Bởi tôi “nuôi mộng” sẽ trở thành vợ anh trong tương lai.
Tôi là cô sinh viên năm tư của một trường đại học danh tiếng. Lúc đó, tôi vẫn không có đến một mảnh tình vắt vai. Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh mấy việc: ăn – ngủ – đi làm thêm. Tôi làm pha chế ở một cửa hàng đồ uống nhỏ. Tại đây, tôi đã tìm được tình yêu đầu của mình. Anh điển trai, phong độ và đủ bao dung để chiều được tính cách trẻ con “sáng nắng, chiều mưa” của tôi. Chỉ sau vài lời tán tỉnh ngọt ngào, tôi đã chấp nhận tình yêu của anh. Tôi nghĩ rằng đây chính là chàng “soái ca” trong mơ mà bấy lâu nay mình tìm kiếm.
Sau một thời gian dụ dỗ, cuối cùng tôi cũng gật đầu theo anh vào nhà nghỉ. Ở đó, tôi đã mất đi “cái ngàn vàng”. Không những vậy, tôi còn được đào tạo để “chiều” người yêu những khi anh có nhu cầu. Đầu óc tôi mụ mị theo những lời nói “có cánh” của anh: “Anh yêu em mà”, “Trước sau gì mình chẳng trở thành vợ chồng”, “Anh thề, anh chỉ có mình em thôi”, “Em chỉ việc yêu anh thôi, cả thế giới để anh lo”…
Nhưng cuối cùng tôi cũng phát hiện ra bộ mặt thật của người con trai mình từng trao gửi tất cả khi đọc trộm tin nhắn của anh. Tôi đứng không vững khi biết anh đã có gia đình. Tôi đứng trước mặt anh ta để nói rõ mọi chuyện. Khác với tưởng tượng của tôi, hắn ta vênh mặt lên cất giọng nói đầy thách thức: “Yêu em chỉ để … lên giường. Anh đã có vợ thì đã sao? Ai bảo em ngu. Em chỉ là đồ chơi cho anh những lúc rảnh rỗi thôi.
Anh còn đang định nhường đồ chơi cũ cho thằng bạn thân ấy chứ…”. Không kìm được tức giận tôi lao vào cấu xé tên lừa đảo này. Tôi hận anh ta đến tận xương tủy.
Ngồi một mình trong căn phòng vắng, tôi chỉ biết khóc. Tôi ngồi xóa hết những hình ảnh chụp chung hay tin nhắn ngọt ngào mà hắn ta đã gửi. Cuộc đời của tôi bỗng dưng tối sầm sau cú vấp tình cảm này. Không biết còn có người con trai nào đủ dũng cảm để chở che cho tôi khi đã không thể cho người ấy thứ quý giá nhất. Những lúc bế tắc nhất, tôi đã từng nghĩ đến việc sẽ kéo gã người yêu xuống địa ngục cùng mình. Nhưng điều giữ tôi lại với thể giới này là hình ảnh của cha mẹ. Bởi vậy, tôi lại đứng dậy và sống mạnh mẽ hơn. Tôi tin rằng ở đời có nhân quả và hắn ta trước sau cũng phải trả giá về những gì mình đã gây ra. Và tôi sẽ “chống mắt” để xem ngày hắn thảm hại nhất.