Lấy chồng rồi nhưng vợ tôi vẫn thích “tình một đêm”
Em yêu chồng là thật, em ngoại tình cũng là thật
Lấy chồng 2 năm nhưng chưa bao giờ được làm vợ…
Mỗi ngày, tôi đều dằn vặt với suy nghĩ, tại sao anh lại bỏ tôi. Anh nói không còn yêu tôi nữa nhưng trước đó tình cảm của anh và tôi còn ngọt ngào, sao nói quên là quên được. Tình cảm ấy mấy năm gắn bó, người như anh lại không thể phản bội dễ dàng.
Nói chia tay tôi, nước mắt anh lưng tròng. Anh bảo, anh đã yêu người con gái khác và tôi không phải mẫu người anh muốn chọn làm vợ. Anh mắng tôi, tìm mọi cách để khiến tôi quên anh, bỏ anh, không còn nhung nhớ anh nữa. Thậm chí, anh còn công khai đưa người yêu mới tới trước mặt tôi.
Khi gặp cô ấy, người con gái xinh đẹp, ăn nói dễ nghe lại có vẻ sành điệu tôi đã tin vì sao anh bỏ tôi. Tôi đã từng lo về điều này. Ở ngoài kia, biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp, giàu có, anh nào cần đến người con gái như tôi nữa. Anh có thừa sức để yêu người ta. Trước đây, tôi luôn miệng hỏi anh tại sao anh yêu tôi, anh chỉ cười nói, vì yêu thôi. Còn bây giờ thì tôi hiểu, tình yêu còn nhiều thứ đáng nói hơn, có tiền bạc, có địa vị và nhan sắc.
Facebook của anh, tôi đã tìm thấy. Hình ảnh anh vẫn như ngày xưa, cô đơn, buồn bã. Anh chưa lấy vợ cũng không còn yêu người con gái đó. (ảnh minh họa)
Tôi vì hận anh nên đã đi lấy người đàn ông khác, sinh con đẻ cái, sống một cuộc sống như bao người phụ nữ khác. Nhiều khi tôi nhớ anh quay quắt dù tình cảm dành cho chồng cũng không phải là không lớn. Tình đầu khó phai lại chịu đau đớn tột cùng nên bảo người phụ nữ quên ngay thật khó mà quên được.
Suốt 5 năm, khi đã có con lớn, tôi mới phát hiện ra lý do vì sao ngày đó tôi và anh chia tay nhau, ngày đó anh phụ tình.
Facebook của anh, tôi đã tìm thấy. Hình ảnh anh vẫn như ngày xưa, cô đơn, buồn bã. Anh chưa lấy vợ cũng không còn yêu người con gái đó. Tôi đã vào hỏi han anh và tìm cách nói chuyện với anh. Nghe nói, anh đã sang nước ngoài chữa bệnh. Khi đó anh bị bệnh rất nặng và không muốn tiếp tục sống bên tôi. Bây giờ biết tôi có gia đình hạnh phúc, anh rất mừng, mừng vì ngày đó đã can đảm bỏ được tôi.
Anh bảo, hi vọng có con của anh vô cùng mong manh, anh biết thế. Nhiều thứ bệnh chồng chất lên cơ thể, anh đâu thể là gánh nặng của người con gái anh yêu. Bây giờ anh mới thú nhận tất cả. Và hiện tại, bệnh tình của anh đã đỡ vì phải sang tận nước ngoài chữa trị nhưng chuyện sinh con vẫn là vô cùng khó khăn.
Lần ấy gặp lại anh, anh đã khóc. Anh khóc như một đứa trẻ vì nghĩ lại chuyện đã qua. Anh đau lòng lắm vì mất đi người con gái như tôi nhưng lại luôn miệng nhắc tôi hãy yêu thương quý trọng gia đình mình, sống thật hạnh phúc, như vậy là anh vui lắm rồi. Anh nói, suốt mấy năm qua anh mong ngóng một ngày gặp lại tôi. Anh cũng biết tôi ở đâu, làm gì nhưng không thể chủ động vì anh sợ tôi sẽ vì anh mà đau khổ. Giờ tôi chủ động liên lạc và muốn gặp anh, anh mới dám nhận lời.
Dù lòng yêu chồng, thương con nhưng sao gặp lại người đàn ông cũ, tôi vẫn cảm thấy tim đập mạnh, cảm giác xốn xang đến kì lạ. Tôi đã quá yêu người đàn ông này, bao năm qua lại nuôi nỗi hận anh đã phụ tình. Thật tồi tệ vì ngày đó tôi không tìm hiểu, quan tâm anh để hiểu lầm anh suốt bao năm.
Muốn được ôm lấy anh, muốn ngã vào vòng tay anh và thủ thỉ với anh những lời ngọt ngào như ngày ấy. Nhưng không thể. Tôi phải giữ vững bản thân, vì tôi đã là vợ người ta, là mẹ của con gái 3 tuổi. Có lẽ, tất cả là do duyên số và chấp nhận số mệnh để sống với lựa chọn của cuộc đời…