Nỗi đớn đau của người đàn bà bị người tình bạo dâm
Chiếc quần lót rách tố cáo bí mật động trời của vợ
Đêm động phòng hoảng hồn với thứ quái dị rơi ra từ người vợ
Tôi từng có một cuộc tình sâu đậm nhưng ngang trái từ thuở sinh viên. Tôi và Trung có hơn 3 năm yêu nhau, nhưng thời của chúng tôi khi đó, tình yêuvẫn còn tế nhị lắm, không công khai như bây giờ. Chính vì thế, yêu nhau lâu như thế nhưng không nhiều người biết đến mối quan hệ của chúng tôi, trừ những bạn bè thân thiết nhất.
Đến tận khi 2 đứa ra trường, đi làm, chúng tôi mới công khai quan hệ và dẫn nhau về nhà ra mắt. Nhưng thật trái ngang thay, ngay sau ngày tôi đưa Trung về nhà mình, qua chuyện trò với bố mẹ tôi, thì bố tôi phát hiện ra, bố của Trung chính là đối thủ làm ăn của công ty bố. Có một lần, vì tranh chấp hợp đồng, công ty của bố suýt rơi vào phá sản. Thế là cả bố mẹ tôi đều phản đối, cấm đoán, còn dọa từ mặt nếu tôi còn tiếp tục yêu Trung.
Bố mẹ Trung sau khi biết gia đình tôi cũng phản đối mạnh mẽ. Tình yêu của chúng tôi gặp cản trở từ 2 phía, chẳng có ai ủng hộ, chẳng có thứ gì để bám víu, tình yêu của 2 đứa trở nên chồng chênh, mất phương hướng.
Mất hơn 1 năm trời, chúng tôi cầu xin gia đình, làm đủ mọi cách nhưng không được. Thời điểm này, bố mẹ ép tôi kết hôn với con trai một người bạn làm ăn của bố. Tôi không đồng ý, nhưng mẹ tôi dọa sẽ tử tử nếu tôi còn ương bướng. Cuối cùng, sau bao nhiêu tháng ngày đau khổ, giày vò, tôi đành gật đầu lên xe hoa. Bởi tôi là con 1, tôi không thể mang tiếng đứa con bất hiếu.
Sau khi tôi cưới 1 thời gian không lâu thì nghe tin Trung cũng kết hôn, ngày hôm đó, tôi đã khóc suốt 1 ngày. Tôi biết, có lẽ vì quá đau khổ nên Trung mới hành động bột phát như vậy.
Sau khi 2 đứa có gia đình riêng, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau, tất nhiên chỉ vụng trộm, bởi làm gì có người chồng, người vợ nào chấp nhận người bạn đời của mình còn thương nhớ người yêu cũ.
Nói thêm về chồng tôi bây giờ, dù tôi lấy anh không vì tình yêu nhưng chồng lại có tình cảm với tôi, anh quan tâm và luôn dành cho tôi những cử chỉ yêu thương. Nhưng điều đó chỉ khiến tôi thêm chán nản và tội lỗi mà thôi.
Dù đã kết hôn một thời gian nhưng tôi vẫn kiên quyết không có con, bởi thú thực, trong lòng tôi khi đó, không bao giờ có ý định sống lâu dài với chồng.
Tôi và Trung vẫn lén lút gặp nhau, sau giờ làm việc buổi trưa. Những trắc trở, cấm đoán và vụng trộm càng khiến nỗi nhớ của tôi với anh nhiều hơn, tha thiết và cuồng nhiệt hơn. Chúng tôi lao vào nhau, bỏ mặc những mặc cảm tội lỗi và day dứt.
Cứ như thế, tôi và Trung đi bên lề cuộc hôn nhân của chính mình. Ích kỷ dẫm đạp lên tình yêu và trách nhiệm đối với chồng tôi và vợ Trung, cả nghĩa vụ phải làm với gia đình của mỗi đứa. Chúng tôi như những con thú bị thương, càng bị ngăn cấm càng khao khát, càng mãnh kiệt.
Tôi và Trung cứ sai lầm mãi như thế cho đến một ngày, Trung đến tìm tôi, sau giây phút ân ái như mọi lần. Anh ôm tôi khóc và nói rằng vợ anh đã có bầu. Từ giờ anh không thể gặp tôi nhiều được nữa. Nghe Trung nói, tôi như sét đánh bên tai. Chúng tôi đã hứa với nhau, nhất định không để có con, để sau này có thể vứt bỏ mọi thứ đến với nhau cơ mà, sao Trung có thể làm điều đó với tôi.
Tôi cay đắng, vừa hờn trách vừa đấm liên tục vào người Trung. Anh giữ tay tôi lại, khóc và nói chúng tôi sai rồi, 2 đứa không thể cứ sống lạc đường như vậy nữa. Trung nói, anh rất yêu tôi, nhưng anh thương vợ anh. Từ ngày cưới, anh chỉ mang lại cho cô ấy toàn đau khổ và nước mắt. Chính cô ấy là người chủ động xin đứa con, sau đó sẽ tình nguyện ly hôn, giải thoát cho anh, nhưng khi biết tin cô ấy có bầu, anh đã nhận ra, anh phải có trách nhiệm với mẹ con cô ấy.
Tôi ngã quỵ, cảm giác đau đớn, thất bại khiến tôi muốn chết quách cho xong. Thế là mất tất cả, tôi chẳng còn gì. Ngay cả hi vọng có thể tái hợp với người yêu cũ cũng chẳng còn.
Tôi phải làm sao bây giờ đây, tôi đã lừa dối chồng suốt quãng thời gian qua. Tôi không yêu anh ấy, chồng tôi chỉ là bình phong để tôi lợi dụng để tiện đường đi lại với người cũ. Đến giờ Trung cũng quay mặt lại với tôi. Tôi còn lại gì sau tất cả đây, tại sao mọi thứ đều phản bội lại tôi như vậy? Tôi phải làm sao bây giờ?