News

6/recent/ticker-posts

Bị cấm "gần gũi" suốt hai năm trời chỉ vì làm vợ giận

Không ngờ chỉ vì một chuyện làm cho vợ tức giận mà cô ấy cấm tôi gần gũi suốt hai năm trời.

Nỗi ác mộng và bức xúc mang tên em trai chồng
Cái giá phải trả quá đắt cho đêm tân hôn của cô dâu từng làm gái
Muốn cặp bồ với sếp vì chồng quá bất tài

Tôi lấy vợ tôi khi cô ấy còn rất trẻ, mới chỉ 25 tuổi còn tôi đã 32 . Mặc dù tuổi tác chênh lệch nhưng hai chúng tôi rất yêu nhau. Tôi vốn là người tu chí làm ăn sớm nên cũng đã mua được một ngôi nhà tập thể nhỏ trong lòng thành phố. Hai vợ chồng tôi cưới nhau thì về dọn ở hẳn đấy. Vợ tôi không thích căn tập thể đó mặc dù nó không quá cũ, cô ấy bảo nhà tập thể cũ không có thang máy, mỗi lần mời bạn bè đến hơi ngại bởi nhà tôi nằm tận trên tầng 4. Tôi nói với vợ tôi giờ không có nhiều tiền để mua chung cư đẹp, còn nếu chung cư tầm thấp tiền thì chất lượng lại rất xấu. Cô ấy không nói gì nhưng tỏ ra rất hậm hực.

Lấy nhau về rồi tôi mới thấy tính cách cô ấy khá trẻ con. Căn tập thể tôi đang ở mọi người sống khá gần gũi và vui vẻ, hay giúp đỡ nhau. Hầu hết mọi người đều là cán bộ nghỉ hưu và quê cũng ở xa nên sống xuề xòa, nhưng vợ tuôi suốt ngày bĩu môi chê họ quê mùa rồi làm ồn ào. Cô ấy đi làm về lên đến nơi lúc nào cũng kêu than là mệt mỏi vì phải leo thang bộ nhiều. Tôi động viên vợ cố gắng vài năm nữa khi nào có đủ tiền thì mua căn chung cư khác.

Tôi bị vợ cấm gần gũi suốt hai năm trời (ảnh minh họa)

Ở chỗ tôi, vì không có thang máy nên các tầng mọi người tự phân công nhau quét dọn hành lang và cầu thang khu tập thể. Bình thường tôi vẫn hay ra quét, nhưng hôm đó tôi có chút việc bận nên đã gọi điện bảo vợ tôi tranh thủ ra ngoài quét với mọi người, cô ấy vùng vằng bảo không ra vì không muốn làm. Vậy là hai chúng tôi cãi nhau, tôi nói với cô ấy rằng ở đâu thì phải có ý thức ở đó, vợ tôi gào lên gọi điện cho bố mẹ của cô ấy nói rằng tôi chửi cô ấy là đồ vô ý thức. Bố mẹ vợ tôi chỉ nghe con gái, liền gọi điện chửi tôi không tiếc lời. Vậy là hôm đó hai vợ chồng tôi cãi nhau và ngủ riêng luôn.

Tôi tưởng rằng mọi việc chỉ dừng lại ở đó, ai dè hôm sau cô ấy dọn đồ hành lý về nhà bố mẹ đẻ ở luôn. Ban đầu tôi khá khó chịu, tôi cho rằng tôi chẳng có lỗi gì mà phải xuống nước. Tôi nghĩ rằng một tuần sau cô ấy sẽ về, nhưng hết tuần trôi qua cô ấy vẫn không quay lại. Rồi đến hai tuần. Tôi đành gọi điện xin lỗi cô ấy và bảo cô ấy về nhà. Mãi rồi cô ấy cũng trở về nhà, nhưng tuyên bố mỗi người sẽ ngủ riêng và cấm gần gũi và thời gian cấm là vô thời hạn.

Một tháng trôi qua, tôi gần như phát điên vì điều đó mặc dù tôi đã cố gắng làm lành. Hết chịu nổi, tôi và cô ấy lại tiếp tục cãi nhau, trong lúc tức giận cô ấy có chửi tôi và tôi đã giơ tay lên tát cô ấy vì tội láo hỗn. Cô ấy nói với tôi hai vợ chồng sẽ ly thân cho đến hết đời.

Mà nói là làm, hai vợ chồng tôi sống như mặt trăng mặt trời mặc dù chung nhà. Trừ những khi ra ngoài là đi ăn cùng nhau, buổi tối rất ít khi chúng tôi ăn với nhau, mà nếu có ăn thì cô ấy và tôi không hề nói với nhau một lời nào. Hai đứa cứ sống như thế, im lặng như hai cái bóng trong nhà. Tôi cũng bực bội nên tính thi gan với cô ấy xem được bao nhiêu lâu.

Tình trạng bị vợ cấm gần gũi kéo dài hơn một năm thì tôi hết chịu nổi, tôi chủ động nhắn tin trước cho cô ấy là cả hai có thể nói chuyện với nhau không. Tức thì cô ấy tuyên bố luôn: nếu muốn hai vợ chồng như trước thì tôi phải mua căn chung cư hoặc một căn nhà mới để chuyển ra ngoài sống, còn nếu không thì cứ tiếp tục như thế này.

Vợ chồng tôi sống với nhau trong tình trạng như vậy được 2 năm trời rồi. Tôi bứt rứt và khó chịu, có lần tôi giả vờ gọi điện cho cô gái khác trước mặt cô ấy nhưng vợ tôi không mảy may quan tâm, dường như với cô ấy chỉ cần có căn nhà thì mọi việc sẽ được giải quyết.

Tôi ức chế quá, bây giờ tôi có nên ly dị vợ tôi không?