Cho đến lúc này tôi mới thấu hiểu câu đàn bà lấy chồng đúng là như chơi một canh bạc. Đang hạnh phúc đấy mà sóng gió ập đến lúc nào không hay. Bao nhiêu hy sinh chỉ một sơ suất nhỏ là mọi nỗ lực thành sương khói.
Tôi không phải là người dễ dãi trong chuyện tình cảm và càng không phải là người theo quan điểm "lấy chồng cho xong". Tôi luôn giữ quan điểm rằng lấy chồng muộn hay sớm không quan trọng mà quan trọng là không được lấy nhầm người.
Vậy nên sau 3 năm yêu nhau, tôi mới quyết định nhận lời cầu hôn của anh. Trong suốt thời gian yêu nhau ấy, anh luôn là người đàn ông lý tưởng với tôi. Anh chững chạc, thành đạt, rất chiều chuộng phụ nữ. Và đặc biệt, không giống như những người đàn ông gia trưởng, bảo thủ khác, dù rất yêu tôi nhưng anh luôn để tôi được thoải mái tự do trong các mối quan hệ bạn bè, thậm chí với cả bạn khác giới. Anh luôn bảo tôi rằng anh tin tôi tuyệt đối nên ngay cả khi tôi có đi chơi đêm với người con trai nào đó thì anh vẫn tin tôi không làm điều gì để phản bội tình cảm của anh.
Và quả thực trong suốt năm đầu tiên sau khi cưới, anh đã khiến tôi ngất ngây trong hạnh phúc viên mãn. Chúng tôi đi đâu cũng có nhau, cứ hết giờ tan sở là chúng tôi lại vội vã về nhà để được cùng nhau nấu ăn, cùng nhau xem phim và chăm sóc nhau.
Mọi chuyện có lẽ sẽ chẳng có gì đáng nói nếu không có ngày người yêu đầu của tôi (đang sống ở nước ngoài) tìm ra facebook của tôi và kết bạn. Mối tình đầu này của tôi đã kết thúc từ hai năm trước khi gặp chồng tôi và nói thật mối tình đầu này cũng không có gì quá sâu đậm nên khi gặp lại trên face chúng tôi khá thoải mái, tự nhiên khi trò chuyện với nhau. Năm tháng trôi qua, chúng tôi thực sự đã coi nhau như bạn bè, không hơn.
Vì lẽ đó nên chúng tôi cũng thường có những cuộc chuyện trò, tán ngẫu mỗi lúc rảnh rỗi. Và tôi cũng thường kể lại chuyện này cho chồng nghe nhưng anh dường như cũng không mấy quan tâm.
Tuy nhiên, một hôm, khi tôi đăng ảnh mặc váy mỏng manh với dòng status: Trời Hà Nội quá lạnh cho váy. Người bạn trai cũ đã vào bình luận với những lời lẽ rất quan tâm kiểu như "Mặc váy vậy có lạnh không em", "Nhìn ảnh này nhớ ngày xưa quá..."...
Thấy những dòng chữ này chồng tôi lập tức lồng lộn lên bắt tôi xóa bài viết tức thì. Cả đêm đó anh dằn vặt tôi rằng có phải trước đây chúng tôi đã sống chung, và rằng lâu nay chúng tôi chat với nhau là để nối lại tình cũ, là bàn chuyện gối chăn...
Chồng tôi phản ứng cực đoan đến mức tôi ngỡ ngàng như thể đây không phải là con người hào sảng, có hiểu biết, học thức như lâu nay tôi vẫn ngưỡng mộ. Tuy nhiên, mọi việc chưa dừng lại ở đó. Kể từ đêm đọc được dòng comment đó anh thực sự biến tôi thành tù nhân giam lỏng.
Hàng ngày, mỗi khi đi làm anh bắt tôi phải báo cáo đầy đủ lịch trình làm việc, đi lại của ngày đó, làm gì, ở đâu, đi với ai. Anh cấm tôi không được ngồi sau xe của bất kỳ người đàn ông nào và phải luôn cầm điện thoại để mỗi khi anh gọi là phải nghe ngay. Nếu hôm nào đó vì đang đi đường hay bận gì đó không trả lời điện thoại của anh thì anh sẽ lồng lộn, thậm chí tìm thẳng đến cơ quan tôi.
Anh cũng thường xuyên kiểm tra tin nhắn điện thoại, hòm mail của tôi và soi xét từng câu từng chữ. Tôi mệt phờ vì những lời căn vặn, soi mói, nghi ngờ của anh.
Hôm kia, tôi đi sinh nhật cô bạn cùng phòng ở cơ quan và chẳng may khi ra về một phần chiếc váy xòe bị vướng vào thành ghế và rách. Và khi tôi về nhà, dù biết tôi đi sinh nhật cùng mọi người trong cơ quan nhưng khi thấy váy tôi rách, anh lập tức lao vào xé toạc nốt chiếc váy và bảo rằng: "Cô vừa đi ngủ với nó và bị xé rách váy à. Xé nốt cho nó vừa".
Trời ơi, tôi không thể tin được một con người lịch lãm, hiểu biết như anh mà lại cuồng ghen và có hành động thô lỗ đến vậy.
Nhưng khi tôi chưa kịp nói điều gì thì anh đã gọi điện cho bố mẹ tôi và phóng đại sự việc theo thiển ý ghen tuông của anh. Anh bảo tôi đi chơi với trai và bị rách váy nên giờ anh ghê tởm tôi và muốn gửi tôi về nhà ngoại ít ngày, khi nào anh điều tra sự việc xong sẽ đón tôi về sau. Nói rồi anh gọi taxi và đẩy tôi ra khỏi nhà.
Nghe anh nói mà tôi không tin vào tai mình. Tôi đã làm gì quá đà hay phản bội tình cảm của anh đâu mà anh nỡ cư xử với tôi như thế? Cuộc đời còn rất dài và trong chuỗi ngày dài dặc ấy, tôi liệu có thể chịu đựng mãi được những lần như thế này chăng?