Có lần anh tâm sự rất thật: “Anh nghĩ nó như vậy khi lấy vợ rồi sẽ khác, nào ngờ…”
Biết chồng ngoại tình mà tôi vẫn phải nhịn nhục mà ngon ngọt…
Cầm kết quả xét nghiệm trên tay mà đôi chân không thể bước
Đêm tân hôn, tôi bị chồng tát và đuổi ra khỏi phòng
32 tuổi tôi mới kết hôn, một cái tuổi đã bị thiên hạ coi là gái lỡ thì. Hạnh phúc đến với tôi muộn màng, tôi chấp nhận vì đó là cái duyên, nhưng tôi không nghĩ cái hạnh phúc đến muốn đó nay lại còn dang dở.
Chuyện vợ chồng tôi thực lòng cũng không muốn chia sẻ lên đây nhưng chuyện tế nhị này mà đi nói cho người khác thì cũng chẳng hay ho gì.
Tôi và chồng quen nhau là do mai mối, nhưng không phải vì thế mà tôi không có tình cảm với chồng. Càng sống tôi càng thấy anh là người đàn ông tốt, hiền lành và dành cho tôi thật nhiều tình cảm. Cuộc sống sẽ trọn vẹn hơn, hạnh phúc hơn khi tôi được làm vợ đúng nghĩa và có lấy một đứa con. Nhưng tất cả là điều thực sự khó khăn…
Ngay đêm tân hôn, tôi đã linh tính mình sẽ có một cuộc hôn nhân chẳng mấy suôn sẻ. Cả đêm loay hoay để hoàn thành nhiệm vụ mà chồng tôi không thể làm nổi mặc dù anh mới có 35 tuổi.
Lấy chồng ở tuổi chẳng phải trẻ trung gì, tôi mong lắm có một đứa con. Nhưng chuyện được làm vợ còn chẳng được nói gì tới việc con cái. Tôi biết chồng cũng buồn và tự ti lắm nhưng sự cố này chưa có lời giải đáp.
Trong 2 năm, tôi sống với danh nghĩa làm vợ anh, tôi cũng không ngừng cố gắng tìm tòi, tham khảo để giúp chồng cải thiện nhưng kết quả dường như không đáng kể. Có lần anh tâm sự rất thật: “Anh nghĩ nó như vậy khi lấy vợ rồi sẽ khác, nào ngờ…”
Chúng tôi vẫn không thể có một đêm đúng nghĩa vợ chồng. Nói đến đây, chắc nhiều người nghĩ tôi có ham muốn tình dục cao, nhưng điều đó không đúng chút nào, tất cả chỉ là tôi sốt ruột vì tôi đang tìm gấp cho mình một mụn con.
Thấy tôi phải chịu nhiều thiệt thòi, cũng nhiều lần anh chủ động đòi ly hôn, coi như giải thoát cho tôi nhưng tôi đều gạt đi. Lúc đó tôi thấy thương anh vô cùng và nghĩ chẳng thể nào bỏ lại anh cô đơn được. Vậy mà, sang tới năm thứ 3 tôi về nhà anh , tôi lại có một luồng suy nghĩ mới khiến tôi thời gian gần đây muốn điên loạn.
Gần đây, tôi có quen một người đàn ông, người đó số phận cũng chẳng được suôn sẻ gì. Vừa cưới vợ được gần năm thì vợ mất vì tai nạn. Chúng tôi gặp nhau và dần nói chuyện như thể người thân trong nhà. Sau một thời gian trò chuyện, anh ấy có vẻ quan tâm tới tôi nhiều hơn. Rồi anh cũng bóng gió ngỏ lời cho tôi suy nghĩ.
Anh nói: “Nếu vợ chồng em thực sự muốn sống cùng nhau thì lên kế hoạch xin con nuôi, còn nếu không việc em không có một đứa con cho riêng mình là việc rất thiệt thòi. Hơn nữa, làm vợ mà không biết thế nào là hạnh phúc thăng hoa thì đâu còn gọi là hạnh phúc”. Tôi im lặng. Anh lại tiếp lời: “Nếu giờ có một người sẵn sàng làm em thật sự hạnh phúc để em có được thiên chức làm mẹ cao quý, em nghĩ sao ?”. Tôi bỗng run lên vì câu hỏi quá bất ngờ. Anh nói cho tôi thời gian để suy nghĩ mọi chuyện cho đạt tình đạt lý, anh vẫn luôn chờ tôi.
Đúng là tôi rất cần một đứa con của riêng mình. Nhưng nếu đợi chờ chồng được thay đổi thì biết đến bao giờ? Liệu chờ đợi như vậy có là chờ đợi trong vô vọng hay không? Còn nếu tôi chia tay chồng thì mọi chuyện sẽ có vẻ tốt đẹp hơn với cuộc đời tôi. Còn với anh sẽ ra sao tôi cũng không dám nghĩ tiếp. Có lẽ anh sẽ cô đơn và đau khổ lắm.
Hay tôi cứ xin một đứa con nuôi rồi cùng anh chung sống đến trọn đời cho trọn tình trọn nghĩa? Nhưng cả đời vợ chồng sống với nhau không màu sắc như vậy, liệu tôi chịu đựng được đến khi nào? Ước gì tôi có được một đứa con với chồng của mình, như thế tôi chấp nhận cả đời không biết nếm mùi thăng hoa của chuyện chăn gối tôi cũng cam lòng và yên phận.