News

6/recent/ticker-posts

Phát điên nghe con trai nhỏ kể chuyện "bố dắt gái về nhà"

Nghe cậu con trai nhỏ "vạch tội" bố mà tôi như phát điên lên. Mới có 3 ngày thôi mà chồng tôi lại làm ra những chuyện tày đình đến vậy. Vậy mà tôi đi công tác nửa tháng chắc hai mẹ con tôi phải ra đường ở sớm với ông chồng này mất.

"Chúng tôi ngoại tình vì đàn bà cho không"
Khóc thét với món quà 8/3 của cô em chồng
Tâm sự của nữ sinh mang bầu bị người yêu chối bỏ
Tôi năm nay 28 tuổi, là nhân viên ngân hàng, lấy chồng được hơn 5 năm, chồng tôi hơn tôi 2 tuổi. Hai vợ chồng tôi có với nhau một cậu con trai kháu khỉnh, cháu được gần 4 tuổi. Ai cũng khen vợ chồng tôi khéo chăm con nên nhìn thằng bé 4 tuổi mà ai cũng nghĩ phải được 5, 6 tuổi. So với bạn bè cùng tuổi thì Bo lớn hơn các bạn rất nhiều.
Người ta vẫn nói “ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ”, hôm đó tôi có việc phải về quê gấp, nhưng vì anh bận việc ở cơ quan nên không thể đưa tôi về quê được, buộc lòng tôi phải tự mình về. Vì công việc gấp gáp quá, nên tôi chỉ có thể gọi điện cho anh dặn anh nhớ đón con khi đi làm về, tôi về quê chắc phải 2, 3 ngày mới lên.
Ảnh minh họa.
Về quê thu xếp công chuyện gia đình rối tung lên khiến tôi không có thời gian để nghĩ đến hai bố con ở nhà nữa. Phần vì tôi tin tưởng anh có thể tự mình chăm con một vài ngày nên không hỏi thăm. Ai ngờ khi công chuyện đã giải quyết xong, tôi gấp gáp về thành phố thì gặp những cảnh tượng không thể tin nổi của hai bố con.
Vừa mở cửa vào đến nhà đã nghe thấy tiếng Bo khóc ầm “Mẹ ơi con đói, mỳ bố để trên cao quá con không với được…”. Mở cửa phòng ra thấy anh nằm trên giường, mùi bia rượu sặc sụa… Lúc đó dường như tôi cảm thấy phát điên lên vì cảnh con khóc, nhà cửa bừa bộn, chồng thì bia rượu… nhưng vẫn phải cố nín nhịn ra trông con.
Vội vàng vào bếp nấu cháo cho con, nhìn thằng bé đến tội. Đến tối khi anh tỉnh rượu, tôi mới có dịp “hỏi tội” anh. Chưa kịp để anh khai tội, thằng bé đã nhanh nhảu lên tiếng: “Hôm trước Bo đợi mẹ đến đón nhưng mãi không thấy mẹ, lát sau bố đến đón Bo. Nhưng bố không đưa Bo về nhà như mẹ mà lại đưa Bo vào quán bia.
Bố để Bo ngồi ở đó mãi đến tối mịt mới chịu đưa Bo về nhà. Bố pha mỳ cho Bo ăn, rồi lúc sau có rất nhiều chú đến nhà mình, hò hét ầm ĩ, chai bia, chai rượu đổ hết ra nhà. Bố với các chú lại còn gọi thêm mấy cô khác đến nhà nữa, cô nào cũng mặc váy ngắn lắm mẹ à. Bố bảo Bo không được nói với mẹ, nhưng Bo ghét bố rồi vì bố không cho Bo ăn cơm…”. Chỉ nghe đến đây thôi mà tôi đã sôi sục hết trong người.

Anh lắp bắp thanh minh. Nhưng sự thật cứ rành rành ra đấy làm sao anh có thể biện minh được. Buộc lòng anh phải nhận lỗi. Anh hứa sẽ không có lần thứ hai như vậy, nhưng thật lòng tôi không thể tin tưởng anh thêm lần nữa.
Nếu không có việc phải về quê như lần này thì có lẽ tôi vẫn không thể tin chồng mình lại làm ra được những trò như vậy. Hai hôm nay tôi chiến tranh lạnh với anh, không khí trong nhà căng như dây đàn. Dẫu biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến con cái, nhưng làm sao tôi có thể bình tĩnh bỏ qua cho anh dễ dàng được.