Chắc chắn nếu giờ tôi bỏ cô ấy, mọi người sẽ nguyền rủa tôi là kẻ khốn nạn, sống thử với nhau bao lâu mà giờ phụ bạc. Nhưng mấy ai biết được rằng, tôi và em, không biết ai tàn nhẫn hơn ai.
Nỗi ác mộng và bức xúc mang tên em trai chồng
Cái giá phải trả quá đắt cho đêm tân hôn của cô dâu từng làm gái
Muốn cặp bồ với sếp vì chồng quá bất tài
Tốt nghiệp đại học ra trường đi làm được khoảng 4 tháng thì chúng tôi dọn đến sống thử với nhau. Lúc đó, chúng tôi yêu nhau cũng được hơn 2 năm rồi. Cả hai chúng tôi đều không phải mối tình đầu của nhau nhưng hai đứa thấy hợp nhiều điều nên xác định sẽ đi đến hôn nhân. Tôi không phải gã đàn ông đểu cáng, ăn nằm với con gái người ta mà giũ bỏ trách nhiệm.
Thực ra, chúng tôi có thể cưới rồi sống với nhau đường đường chính chính bởi vì công việc của cả hai cũng tạm ổn. Nhưng cô ấy muốn có nhà cửa ổn định mới cưới, cô ấy muốn cả hai đứa phấn đấu cho sự nghiệp rồi tính tới việc lập gia đình. Bạn gái tôi nói, dù gì, chuyện có chồng, có vợ rồi, trong công việc cũng khó phát huy hơn. Tôi tôn trọng quyết định của cô ấy. Tôi cũng đã từng nói, bất cứ khi nào cô ấy thấy thích hợp, chúng tôi sẽ cưới ngay. Tôi biết con gái có thì, không thể trì hoãn mãi được, nhưng cũng không muốn cản trở sự nghiệp của cô ấy nên mới chiều theo ý.
Chúng tôi sống với nhau tới giờ đã hơn 4 năm. Nhìn chung, cuộc sống cũng như vợ chồng thật, có lúc vui, lúc buồn, lúc giận hờn cãi vã. Bố mẹ tôi giục cuới lâu rồi bởi vì thấy chúng tôi quen nhau thời gian không phải ít. Tuy nhiên, lần nào đề nghị cô ấy cũng bảo: “Đợi em thêm một chút”. Dần dần, tôi có cảm giác mình “thèm” cưới vợ hơn là cô ấy mong ngóng lấy chồng.
Bạn gái tôi là mẫu phụ nữ hiện đại, sành sỏi và giỏi giang. Cô ấy rất được việc nên ở công ty sếp trọng dụng nhiều lắm. Tôi mừng khi thấy vợ tương lai có chí tiến thủ như vậy. Giờ chúng tôi cũng tích cóp đủ tiền để mua nhà. Tôi thật lòng muốn cưới để danh chính ngôn thuận là vợ chồng. Hơn nữa chúng tôi cũng đều cứng tuổi rồi, đã tới lúc nghĩ tới “gia đình và những đứa trẻ”.
Thế rồi tôi phát hiện ra cái sự thật tồi tệ đó. Trong suốt thời gian sinh sống, tôi từng giao kèo rằng nếu cô ấy muốn hoặc nếu có thai thì chúng tôi sẽ cưới ngay lập tức. Điều tôi ngạc nhiên là chúng tôi không kế hoạch vậy mà cô ấy mãi không có bầu. Nhiều lúc tôi muốn hỏi nhưng sợ cô ấy buồn nên cũng để thuận theo tự nhiên. Nhưng cho tới vừa rồi tôi mới biết, cô ấy… đã tự ý đi bỏ thai 2 lần!
Tôi chết lặng người. Tôi không tin nổi cô ấy lại sống tàn nhẫn và độc ác như vậy. Chúng tôi yêu nhau, sống với nhau như vợ chồng, kinh tế cũng không phải đến nỗi nghèo khổ gì, vậy sao cô ấy nỡ cướp đi mạng sống của chính con mình như vậy. Tôi tra khảo thì cô ấy khóc. Cô ấy nói rằng nếu để cái thai lại chắc chắn tôi sẽ bắt cưới, mà lúc đó sự nghiệp của cô ấy đang dở dang.
Tôi thất vọng tràn trề về người đàn bà sống bên mình hơn 4 năm qua. Bây giờ thì không phải cô ấy sợ cưới mà chính tôi sợ. Tôi sợ sự tàn nhẫn và máu lạnh của người đàn bà đó. Tôi thấy cô ấy không đáng để làm vợ, làm mẹ. Nhưng nếu bỏ rơi cô ấy lúc nào, có phải tôi cũng tàn nhẫn quá không?