News

6/recent/ticker-posts

Cái loại cô chỉ đang làm gái cho anh trai tôi thôi!

Ra cái điều bầu bí, chưa bầu còn được anh tôi chiều như bà hoàng, nay bầu bí tha hồ mà làm nũng.

"Làm sao tôi biết cô ấy chỉ ngủ với mỗi mình tôi"
Hôn nhân đẫm nước mắt của cô gái xinh như hotgirl bị chồng phụ bạc
Cuộc điện thoại đầy khả nghi chồng gọi nhầm trong cơn say

Tôi vừa lấy chồng được 2 tháng nhưng đã kinh hãi cuộc sống nơi nhà chồng. Cuộc sống của tôi thật ngột ngạt vì vớ phải một cô em chồng thật tai ác.

Cô ấy kém tôi 2 tuổi, vẻ ngoài xinh xắn nhưng tính cách thì khó chịu vô cùng. Tôi biết, khi lấy vợ về thì chồng không thể cưng chiều em gái như trước kia được nữa. Có lẽ đó là mấu chốt vấn đề xuất hiện hàng loạt những cuộc cãi vã, cạnh khóe thậm chí là cái hỗn ngang mặt của cô em gái chồng tôi với tôi.

Tối đầu tiên tôi ở nhà chồng, cô ấy đã chính thức gây chuyện với tôi. Ăn uống ở nhà hàng xong xuôi, cả nhà về nghỉ ngơi sau 1 ngày tiếp khách mệt mỏi. Ai về phòng đấy, và hiển nhiên vợ chồng tôi cũng vậy. Nhưng cô em chồng tôi tỏ ra khó chịu.

Cô ấy nói chồng tôi là có vợ rồi thì quên em gái, không quan tâm gì tới em gái nữa. Rồi nói ý tôi là người cướp anh trai của cô ấy, bắt anh ấy phải san sẻ tình cảm, chia cắt tình anh em họ…


Khi ấy tôi cũng chỉ nghĩ là do mọi ngày anh em quý nhau quá, giờ anh lấy vợ thì em gái có chút hụt hẫng, dần sẽ ổn định trở lại. Nhưng không, càng sống tôi càng thấy kinh sợ cô em chồng ấy.

Trước khi cưới 1 tháng, tôi nghỉ việc vì không chịu nổi cách làm việc vô trách nhiệm của sếp. Thế nên về nhà chồng, tôi vẫn chỉ là đứa không công ăn việc làm.

Thời gian này, tôi đang tìm việc mới nhưng chưa có kết quả. Vậy là ở nhà tôi ngày nào cũng phải ở nhà với cô em ấy. Cô ấy ra trường cũng chưa xin được việc. Ra vào đụng mặt nhau đến phát ngán nhưng tôi vẫn phải cố tỏ ra bình thường.

Thấy 2 chị em tôi cùng ở nhà như vậy, chồng tôi cũng nói đùa: “2 chị em ở nhà thế tha hồ mà tâm sự”. Tôi chỉ cười, còn cô em cong cớn đáp lại: “Hơi đâu mà buôn thế, tùy người!” Chỉ thế đã đủ làm tôi hụt hẫng.

Vậy mà cô ấy còn nói thêm ra cái điều trách anh trai: “Anh vội vàng lấy vợ, hóa ôm cục nợ vào người. Lấy vợ như chị ấy về chỉ tổ nuôi báo cô. Em đang thất nghiệp nhưng sau này nhất định phải tự nuôi được mồm mới chịu về nhà chồng không thì bách nhục”.

Khỏi phải nói là tôi thấy chạnh lòng đến cỡ nào. Khi ấy tôi cũng chỉ biết lặng lẽ lên phòng. Kệ cô em chồng tiếp tục đưa lời phán xét tôi.

Hôm đó tôi đã khóc rất nhiều vì tủi thân, chồng cũng động viên tôi nhiều. Rồi nghe chồng, tôi cũng không chấp cô ấy nữa. Tôi lại cố gắng chịu nhịn, chiều cô em chồng ấy với hy vọng một ngày sẽ “thuần hóa” được cô em chồng ấy. Nhưng mọi cố gắng của tôi đều là vô vọng, bởi càng sống cô ấy càng quá đáng.

Cô ấy đối xử với tôi chẳng khác gì phận giúp việc trong nhà. Mặc nhiên mọi chuyện trong nhà là do tôi tự sắp xếp, thậm chí tôi còn bị em chồng hồn nhiên giao việc. “Chị đang giặt đồ, thì tiện lên phòng em lấy cái áo, cái quần mặc dở xuống giặt nốt nhé!”. “Chị nấu canh cua nhé!”…

Cơm nước cô ấy không động tay nhưng trong bữa thì luôn miệng chê bai, nào nhạt, nào mặn, nào không ngon đủ điều. Chồng tôi thấy vậy bảo: “Thích ngon thì tự nấu đi, ngồi mà nhận xét”. Có lẽ đây là lần đầu tiên cô ấy bị chồng tôi nói nặng lời như vậy. Cô ấy vứt mạnh bát xuống bàn, đứng phắt dậy bỏ bữa lên phòng ngay. Bố mẹ chồng tôi bảo: "Ui kệ nó, tính nó vẫn thế!”. Thấy vậy tôi cũng bớt lăn tăn.

Từ hôm đó, mặc nhiên tôi và cô ấy như 2 cái bóng trong nhà, chạm mặt không nói với nhau nửa lời. Cuộc sống bí bách, ngột ngạt khiến tôi lúc nào cũng muốn được đi làm để thoát khỏi cảnh đó.

Chưa kịp xin được việc, tôi lại dính bầu, và nghén ngẩm khủng khiếp. Sức khỏe yếu nên chồng tội lại động viên tôi ở nhà dưỡng thai. Sinh con xong thì tính tiếp. Biết tin tôi có bầu, cả nhà vui lắm, chỉ duy có cô nó là khó chịu. “Ra cái điều bầu bí, chưa bầu còn được anh tôi chiều như bà hoàng, nay bầu bí tha hồ mà làm nũng. Cái loại cô chỉ đang làm đĩ cho anh trai tôi thôi, còn không được bộ gì”. Mọi sự chịu đựng trước kia đã vượt quá giới hạn.

Tôi không chịu nổi sự sỉ nhục đó mà đã dám thẳng tay tát cho cô em đó 1 cái thật đau. Cô ấy lu loa khóc lóc, làm loạn nhà cửa. Đến nay chuyện đã được hơn 1 tuần, mà chuyện vẫn căng thẳng như vừa xảy ra.

Có lẽ tôi phải bàn chuyện với chồng ra ngoài ở riêng, chứ nếu không bầu bí mà cứ phải stress thế này chắc con tôi sẽ bị ảnh hưởng mất. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao tôi lại bị em chồng ghét đến thế? Có phải là do tôi đã cướp mất anh trai cô ấy không?