Vợ tơ tưởng hàng xóm vì chồng quá thờ ơ
"Tôi không thể chịu nổi bộ mặt gian dối nói cười của vợ nữa"
Tôi không muốn cưới người đàn bà tàn nhẫn như em…
Ai cũng có một thời trẻ dại, cũng có một thời nông nổi, bồng bột. Ai cũng từng hối hận vì những việc mình làm trong quá khứ. Tôi cũng vậy, cũng từng lầm đường lỡ bước để rồi mang tội vào thân, để rồi phải đánh đổi bằng cái giá quá lớn, quá đau đớn.
Có lẽ câu chuyện về cuộc đời mình tôi sắp kể ra đây sẽ khiến nhiều người tức giận, nhiều người cũng sẽ tỏ ra coi thường, ghét bỏ tôi hơn là thương hại.
3 năm trước tôi cũng từng là một cô nữ sinh xinh đẹp, từng được biết bao chàng trai theo đuổi, từng được làm duyên làm dáng trước họ. Thế nhưng chỉ vì phút nông nổi, ngây dại khi bị đám bạn xấu lôi kéo vào con đường “lầy” thích đua đòi, thích bon chen vào cuộc sống của giới thượng lưu trong khi hoàn cảnh gia đình lại khó khăn mà đánh đổi cả tương lai.
Ảnh minh họa
Từ một cô sinh viên giỏi giang, chỉ trong vòng hơn 3 tháng cuốn vào những trò chơi của hội con nhà giàu tôi trở thành một người hoàn toàn khác, một đứa con gái ngang nhiên cãi lời cha mẹ, bỏ học triền miên… sau dần tôi cũng quyết bỏ học luôn để đến quán bar rong ruổi. Bởi chỉ có những nơi như vậy tôi mới có thể thỏa thích mặc những chiếc váy ngắn cũn cỡn, tô son chát phấn lòe loẹt, ở những nơi đó tôi mới thực sự được “sống”, được điên cuồng.
Nhưng đến những nơi đó phải có tiền, mà “bạn bè” làm sao có thể cho không nhau tiền bao giờ. Thế là từ người chơi, tôi trở thành “gái” một cách nhanh chóng. Suốt 3 năm thả mình vào cuộc chơi, phục vụ đủ hạng người, đến khi thân xác rã rời, đến khi không đủ sức “làm gái”, không còn đủ xuân son, nhan sắc phai tàn tôi mới ngậm đắng rời khỏi cuộc chơi.
Đến lúc đó tôi mới nhận ra cuộc đời này dường như không còn chỗ cho tôi trú ngụ, giữa cuộc đời rộng lớn, giữa biển người ấy nhưng lại không có mọt bàn tay nào sẵn sàng giang ra đón nhận lấy tôi. Đến cha mẹ, người thân cũng quyết từ mặt tôi, bạn bè trở mặt làm ngơ… tôi như bước chân vào con đường tuyệt vọng.
Đúng trong lúc cuộc đời khốn khó, tuyệt vọng nhất thì cũng là lúc tôi nhận được tin sét đánh. Bác sĩ nói tôi nhiễm HIV, cầm tờ xét nghiệm, đôi bàn tay tôi run lên, đôi chân không đứng vững. Đã nhiều ngày kể từ ngày biết mình mắc căn bệnh nan y sau chuỗi ngày ăn chơi sa đọa ấy tôi không còn tha thiết gì với cuộc đời nữa.
Tôi không biết rồi những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời mình tôi nên làm gì, nên bước đi con đường nào. Liệu cuộc sống này còn có nơi nào cho tôi dừng chân. Những sai lầm trong quá khứ đã khiến tôi phải trả cái giá quá đắt. Có những sai lầm dù có hối hận cũng không kịp, cũng không thể sửa sai. Tôi nên làm gì lúc này để giải thoát cho bản thân?