Vợ ơi, chồng muốn… “hiệp hai”
Khốn khổ vì mỗi khi “giao ban” là phải… nín thở
Tôi muốn ly hôn chồng ngay sau đêm tân hôn vì bí mật động trời
Chúng tôi yêu nhau từ những năm đầu học đại học, những ngày đó tuy còn nghèo nhưng cả hai đứa đều yêu thương, đùm bọc nhau. Cùng quê, lại trưởng thành trong những gia đình trung lưu nên cả anh và tôi đều có được sự đồng cảm mà không phải ai yêu nhau cũng có được.
Cuộc tình của chúng tôi khá êm đẹp. Nhưng có thể vì yêu nhau quá lâu nên sau khi đi làm, dù đã hứa hẹn tiến hành đám cưới nhưng mãi tôi vẫn chưa nhận được lời cầu hôn từ anh.ủa một trường đại học khá có tiếng. Về kinh tế, chúng tôi được xem là đã ổn định. Hai bên bố mẹ cũng giục cưới mấy lần nhưng yêu nhau đã 6 năm mà tôi vẫn chưa được làm cô dâu.
Anh làm marketing cho một công ty liên doanh với nước ngoài, tôi làm giảng viên của một trường đại học khá có tiếng. Về kinh tế, chúng tôi được xem là đã ổn định. Hai bên bố mẹ cũng giục cưới mấy lần nhưng yêu nhau đã 6 năm mà tôi vẫn chưa được làm cô dâu.
Chúng tôi cũng đã chung sống với nhau như vợ chồng, giờ chỉ cần một đám cưới để hợp thức hóa mọi chuyện. Tôi đã năm lần bảy lượt gợi ý anh ấy. Ngồi xem ti vi, thấy họ cưới nhau tôi cũng “đánh tiếng”: “Em cũng muốn được làm cô dâu để mặc áo cưới đẹp như thế” nhưng anh chỉ cười rồi nói bâng quơ: “Cưới nhau về thì lấy gì mà ăn?”.
Tôi cho rằng, có thể anh đã chán vì chúng tôi yêu nhau đã quá lâu, chuyện gì cũng đã biết hết về nhau nên anh dễ sinh nhàm chán. Anh là đàn ông thành đạt, anh chán tôi thì còn có thể đi tìm người khác, chứ tôi đã là phụ nữ 30, cũng đã dành tình yêu quá nhiều cho một người nên nếu như chúng tôi kết thúc bây giờ, tôi sẽ là người phải chịu thiệt thòi nhất.
Nghĩ thế nên tôi không thèm để ý gì đến lòng tự trọng của một cô gái. Trước đây tôi cũng từng nghĩ rằng, nếu như một ngày nào đó anh không còn yêu tôi nữa, tôi sẽ không níu kéo mà sẽ ra đi để cho anh tìm được hạnh phúc mới. Nhưng bây giờ, khi ở trong hoàn cảnh này, tôi mới thấy khó khăn. Con gái 30 tuổi, đã chung sống với người yêu như vợ chồng mà không cưới người ấy thì chỉ còn cách ở giá.
Tôi bắt đầu kế hoạch “gài bẫy” của mình. Bình thường, anh cũng ít khi đến chỗ tôi vì khi nào cũng kêu bận công chuyện. Thế nên khi xong việc, tôi thường đến luôn nhà anh, dọn dẹp rồi nấu ăn cho anh. Dạo này tôi cũng chăm và chiều chuộng anh hơn hẳn. Anh có nói gì tôi cũng không “lý sự” lại. Và điều quan trọng nhất là tôi luôn gợi ý với anh về “chuyện ấy”.
Anh tỏ ra rất ngạc nhiên trước sự thay đổi của tôi. Vì từ trước đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động trong chuyện yêu đương, ân ái. Cuối cùng, tôi cũng “lừa” được anh lên giường sau mấy tháng trời “ăn chay”. Trước khi chuyện này xảy ra, tôi cũng đã học lỏm được một vài bí quyết phòng the để khiến anh “không biết trời đất” gì và mất hẳn lí trí.
Âm mưu của tôi đã thành công, sau lần ân ái không dùng biện pháp gì, tôi đã có thai. Khỏi phải nói, cầm tờ giấy khám thai mà tôi mừng rớt nước mắt. Tôi thông báo tin này cho anh với gương mặt lo lắng. Anh tỏ ra rất buồn thảm và còn hỏi: “Em cố tình “úp sọt” anh phải không?”. Tôi đã phải đóng kịch với anh bằng một màn khóc lóc thảm thiết.
Tôi biết khả năng thành công của việc “úp sọt” này khá cao. Bởi anh rất sợ bố mẹ mình mà tôi thì lại được ông bà xem như con đẻ. Nếu tôi có con, đời nào ông bà để cho cháu mình phải bơ vơ? Ngay sau đó, tôi cũng không quên đánh tiếng cho “ông bà nội” của con biết về tình hình mang thai để các cụ tiện bề lo liệu. Kết quả, sau 6 năm đợi chờ đằng đẵng, tôi đã được mặc áo cô dâu.
Ngày cưới, mặt anh không được tươi cho lắm nhưng tôi mặc kệ. Tôi biết, anh không thích kiểu “bác sỹ bảo cưới” thế này nhưng tôi chẳng còn cách nào khác. Giờ thì tôi có thể yên tâm vì đã trói được chân anh. Thậm chí, khi được bước chân về nhà anh với tư cách là con dâu, tôi còn cảm thấy tiếc nuối, bởi nếu tôi “gài bẫy” sớm hơn thì chắc chắn, tôi đã không phải chờ đợi lâu như thế.