News

6/recent/ticker-posts

4 năm nuôi ăn học, em trả ơn tôi bằng cái bụng bầu

Nhưng điều cay nghiệt là ở chỗ, cái thai trong bụng em lại chẳng phải của tôi.

Người đàn ông phá tan hạnh phúc gia đình vì... "say nắng" bạn học của con
"Ngất xỉu" khi đọc được nhật ký "bóc bánh trả tiền" của chồng
Tôi chua xót khi biết chồng "giúp đỡ" chị kết nghĩa có thai

Tới giờ tôi vẫn không thể nào quên được cái cảm giác cay cú và hận tới tận xương tủy khi người đàn bà mà tôi yêu trở về nhà, khóc mếu, cầu xin tôi… buông tha bởi vì cô ta… trót có thai với người khác. Yêu đương, dù dài hay ngắn, dù sâu đậm hay hời hợt, chuyện chia tay cũng là lẽ thường. Nhưng chuyện tình của chúng tôi thì khác, em… không có quyền bỏ tôi, trừ khi tôi làm thế. Bởi vì, em đã nợ tôi quá nhiều. Nợ cả ân tình và tiền bạc. Vậy mà cuối cùng, sau tất cả những gì tôi làm cho em, em trả nợ tôi bằng cái bụng bầu với người đàn ông khác.

Em đang làm việc ổn định trong một cơ quan nhà nước. Vị trí này, chắc không cần tôi nói thì ai cũng hiểu là vì sao mà em có được. Năm thứ 2 đại học tôi gặp em trong hội đồng hương. Khi đó tôi đã là một người làm kinh doanh khá thành đạt. Thương em có hoàn cảnh khó khăn, gia đình lại gần nhà tôi nên tôi giúp đỡ rất nhiều. Khoảng vài tháng sau khi quen biết, chúng tôi chính thức là một đôi.

Thương em có hoàn cảnh khó khăn, gia đình lại gần nhà tôi nên tôi giúp đỡ rất nhiều. Khoảng vài tháng sau khi quen biết, chúng tôi chính thức là một đôi. (Ảnh minh họa)

Suốt thời gian yêu, tới giờ là hơn 4 năm, tôi lo cho cô ấy không thiếu thứ gì. Gia đình cô ấy cũng vì thế mà được nhờ. Tiền ăn học, tiền chi tiêu sinh hoạt của cô ấy và thậm chí cả tiền chạy việc sau khi ra trường nếu không phải là tôi lo thì liệu gia đình cô ấy có cáng đáng nổi.

Thực ra tôi giúp đỡ như vậy không phải mong trả ơn mà bởi vì tôi đã tự coi cô ấy như vợ mình. Mà đã là vợ chồng còn tính toán với nhau những điều đó hay sao? Tôi thấy cô ấy tốt, có ý chí tiến thủ nên muốn cưới làm vợ. Vì thế ngay từ khi yêu tôi đã xác định lâu dài. Bản thân tôi là người đi làm, kiếm được tiền, tôi đâu khó để tìm vài cô yêu chơi bời. Nhưng cá nhân tôi nghĩ khác, đã yêu là nghiêm túc, từ ngày yêu tới giờ, tôi chưa từng phản bội cô ấy một lần nào.

Sau khi em ra trường, tôi xin cho cô ấy vào một cơ quan nhà nước. Tất cả mọi chuyện chỉ còn chờ thời gian làm đám cưới. Nhưng vì ở chỗ muốn chắc chân ở chỗ làm, cô ấy xin tôi từ từ hãy kết hôn để có thời gian phấn đấu cho công việc. Tôi hoàn toàn thoải mái. Tôi có thể đợi cô ấy mấy năm qua, giờ thêm 1 năm cũng chẳng nhiều nhặn gì.

Có ai ngờ, chính trong cái lúc mà cô ấy làm ở công ty đã gặp gỡ hắn ta. Tôi chẳng biết nhiều về hắn, cũng chẳng muốn biết. Chỉ là khoảng nửa năm, tôi nghe mọi người đồn thổi cô ấy và hắn ta có tình ý với nhau. Tôi có hỏi nhưng cô ấy chối bay chối biến. Tin bạn gái, tôi lại bỏ qua mọi chuyện.

Thế rồi cơ sự như ngày hôm nay, cô ấy vác cái bụng bầu hơn 3 tháng tới khóc như mưa và xin tôi chia tay vì cảm thấy không xứng đáng với tình yêu của tôi. Chỉ vì chút “say nắng” mà cuối cùng cô ấy lên giường với hắn ta, phản bội lại tôi. Bây giờ cô ấy hối thì cũng muộn. Tất nhiên, hắn chẳng thể nào dám chịu trách nhiệm vì cái thân hắn còn nuôi không nổi làm sao dám đèo bồng thêm vợ, thêm con.

Cô ấy “trắng mắt ra” vì bị “lừa” nhưng vẫn đòi ly chia tay với tôi vì tự cảm thấy xấu hổ. Còn tôi, tôi cay đắng và bế tắc. Tôi hận vì cô ta đã không trân trọng tình cảm của mình. Nhưng giờ bỏ mẹ con cô ấy bơ vơ thì lại xót thương.

Tôi phải làm gì lúc này đây? Với một kẻ phản bội mình, tôi nên để cô ấy phải tự trả giá hay cứu vớt thêm lần nữa với hi vọng không bao giờ cô ấy phạm sai lầm?