'Đào bay là đào ngồi bay với khách, cũng như ngày xưa bia ôm thì gọi là đào ôm, giờ không uống bia mà cắn 'kẹo', hít 'khay', bú 'bóng', hút 'cỏ'... thì gọi là đào bay, thế thôi'.
Lê Tuyết Mai, biệt danh Mai Thúy (đọc trại từ 'ma túy'), cô đào 28 tuổi, dày dạn mặt thớt trong giới "bay lắc", sành điệu giải thích.
Một đêm bay lắc phải mất cả tuần nghỉ ngơi mới phục hồi được sức khỏe. Nó phá sức người ta kinh khủng, nhưng tệ hại nhất là nó làm đầu óc người ta mụ mị, dần không còn biết gì đúng, sai nữa.Ngân “Cà Mau” (một đào bay đã giải nghệ)
Từ bia ôm đến "bay ôm"
Những năm đầu 2000, trà dư tửu hậu, nhiều dân chơi đã thắc mắc: Không biết sau nhà hàng bia ôm, massage, karaoke ôm... tiếp tới sẽ là món gì? Đám anh em Sáu "đại", dân chơi khét lẹt khu Nam Sài Gòn, nói thời giờ vào uống bia, ca hát và ôm ấp tiếp viên nữ như hồi xưa quả thật là đã... xưa như quả dưa rồi!
Bây giờ, lắm kẻ vào đó để rủ nhau cắn "kẹo" (thuốc lắc) hít "khay" (ketamine), ôm ấp đào và nghe nhạc đen, nhạc sàn mạnh muốn bể tung lồng ngực. Những loại nhạc và âm lượng mà nếu không kết hợp với mấy thứ độc hại trên thì không phải ai cũng chịu nổi suốt nhiều giờ đồng hồ, kể cả suốt đêm.
"Kẹo" thì chỉ cần ực một phát như uống thuốc, còn "khay" là thứ bột trắng để trong từng bịch nilông nhỏ, gọi là "chấm". Dân chơi nghiền nát, bỏ lên tờ tiền giấy hơ qua lửa hộp quẹt gas vài lần cho nóng rồi đổ ra đĩa để thay nhau hít.
Buổi tối cuối tháng 9, xập xình trong quán karaoke B đình đám ở khu Nam Sài Gòn, Mai Thúy chẳng ngại kể ngón nghề với tôi:
- Nhìn anh trai bảnh vậy mà lơ mơ quá. Hít "khay" khác với "đập đá", "đập đá" cần có "cóng, nỏ" (bình để hút - PV). Dân hít "khay" chỉ cần "xào khay" (hơ qua nhiệt - PV) rồi đổ ra đĩa, chia thành từng đường mỏng để lần lượt dùng ống hút hay tiền polymer cuộn lại hít vào mũi.
Cô đào bay kể thêm khi "kẹo" và "khay" đã gây phê, dân chơi sẽ có hai trạng thái: một là lơ mơ, lờ đờ; hai là cảm thấy hưng phấn, mạnh mẽ muốn la hét, nhảy nhót hoặc ôm người khác giới. Bởi thế dân chơi thời nay gọi "kẹo" là "viên thuốc diệu kỳ". Hai người không quen biết nhau, sau khi cắn "kẹo" có thể ôm ấp, hôn nhau đắm đuối như một cặp tình nhân thực thụ.
Thâm nhập thực tế với anh em nhà Sáu "đại" ở một số "sân bay" khét tiếng Sài Gòn, tôi lại thấy "bay ôm" cũng đơn giản hơn bia ôm rất nhiều. Bay ôm không cần đồ ăn, thức uống lùm xùm, đầy ắp trên bàn. Bởi khi đã cắn "kẹo", hít "khay", dân chơi sẽ chán ăn, thậm chí không muốn ngủ.
Ngoại trừ bình shisha để dân bay dùng hút shisha hay hút "cỏ", còn lại dân bay ôm chỉ cần chai nước suối, lon nước ngọt và một cái... mền. Khi đã lên thuốc, phê pha, dân bay sẽ cảm thấy rất lạnh, cần chăn mền để đắp.
- Vậy thì khỏi mở máy lạnh - tôi ý kiến.
Bình "nhóng", một đàn em của Sáu "đại", nhìn tôi thương hại:
- Ông gà quá, chẳng biết gì cả. Lúc lên "đồ" lạnh, nhưng khi xuống "đồ" trong người lại nóng khủng khiếp, không có máy lạnh sao chịu được. Quạt cũng không thể giải tỏa cái nóng cho dân bay.
Mà dân bay rất kỵ quạt. Quạt thổi hết bột "khay". Cái đĩa đựng "khay" là món đồ quý nhất trong phòng bay, luôn để nơi không nước, không gió. Huynh đệ chơi "khay" gọi nó là "cơm" là vì vậy.
Theo đám dân chơi Sài Gòn có "đai đẳng" này, trò bay ôm xuất hiện ở Sài Gòn không phải mới đây mà đã manh nha từ những năm đầu thế kỷ 21.
Thoạt tiên chỉ xuất hiện ở các quán bar, vũ trường, sau một số khách nước ngoài, Việt kiều mang "kẹo, khay" vào chơi trong các phòng karaoke, nhà hàng, tập cho tiếp viên ngồi chung chơi, chơi riết rồi ghiền.
Nắm bắt được tâm lý đua đòi của dân chơi, vài ông chủ nhà hàng ở trung tâm bắt đầu lén lút mở các phòng bay, ăn theo các quán bar, vũ trường...
Từ đó, ma túy và tiền là bả độc cám dỗ nhiều cô gái làm quán xá dần sa thành đào bay. Mà giữ đào bay cũng dễ hơn giữ đào ôm. Đào ôm có nhiều nhà hàng, nhiều sự lựa chọn. Còn đào bay thường chết sống với một nhà hàng bởi không phải nơi nào cũng dám mở bay ôm, trò chơi nghiện ngập, phạm pháp.
Nhận diện đào bay
- Không lẽ cả 100 tiếp viên ở đây đều là đào bay sao? - tôi hỏi Mai Thúy.
- Không anh. Có người nghe đến ma túy đã sợ nên không dám thử. Nhưng nhiều đứa thử rồi thì cứ thèm, cứ lao theo như con thiêu thân.
Mai Thúy tiết lộ thêm cho tôi "bí quyết" nhận diện đào bay:
- Biết chiêu, anh sẽ nhận ra ngay đâu là một đào bay. Đa số các cô đều sử dụng iPhone plus. Mở điện thoại đào bay lên, anh sẽ thấy ngay phần SoundCloud hình đám mây màu hồng cam.
Dân bay nào cũng tải SoundCloud về cho điện thoại của mình để nghe nhạc sàn, những bản mới nhất, mạnh nhất, sung nhất. Rồi mở cái nắp lưng iPhone ra, thế nào ngoài những tờ tiền boa 500.000 đồng còn có những tờ tiền giấy mới. Tiền mới để "nấu khay" đó mà.
Thấy tôi đi chung với anh em Sáu "đại", dân chơi nhẵn mặt thớt ít nhất cũng phải đốt hàng trăm "củ" (triệu) vào nhà hàng này, Mai Thúy tiết lộ thêm tiếp viên ở đây chia làm hai dạng: đào bay và đào không bay. Đào không bay thường đi làm từ sớm, chỉ ngồi với khách hát, cho khách ôm.
Còn đào bay là đào "cắn thuốc", biết bay lắc, sau 5-6 giờ chiều mới đi làm nhưng làm tới 3-4 giờ sáng, thậm chí là 9-10 giờ sáng nếu khách còn phê thuốc chưa về.
Tất nhiên, đào bay luôn được nhiều tiền hơn đào không bay, một đêm đào bay có thể kiếm vài "củ", có khi cả chục "củ" nếu gặp khách sộp.
Nhiều đứa lúc đầu cương quyết không chơi, không thử, nhưng nghe bạn bè rủ rê, thử một lần, rồi thử lần 2, lần 3 và sa dần vào cuộc chơi tệ hại.
Có đứa bị bạn bè lén bỏ vào bia, nước ngọt lúc say, lỡ nghiện rồi chơi luôn. Có đứa cặp bồ, thấy bồ chơi cũng tập chơi, rồi ghiền... Bao nhiêu đường để trở thành đào bay.
- Trong nhà hàng này, nhiều đào đến với bay lắc vì tiền. Thấy đào bay dễ cầm bạc lớn, đám đào ngồi cũng nhắm mắt đưa chân. Cái tuổi 18, đôi mươi so kè nhau nhiều khi chỉ vì cái iPhone đời mới, xe tay ga vài chục triệu bạc - Mai Thúy kể thẳng với tôi - Ngoài kia, những cô làm quán cà phê, bida, quán nhậu... cũng có không ít người nghiện bay lắc. Hết giờ làm theo chân khách vào đây chơi. Ban đầu họ chỉ hát karaoke, sau dần cũng tập cắn, hít thử và... nghiện!
Cuộc chơi phê pha này ngày càng phức tạp. Đào bay giờ cũng có hai dạng: một là làm cố định ở nhà hàng, hai là chỉ đi bay khi được gọi, còn không nằm nhà chờ điện thoại.
Đào bay làm nhà hàng thì có khách thường xuyên mỗi ngày, nhưng phải đi làm theo giờ giấc, không được nghỉ nhiều vì nghỉ nhiều sẽ mất khách, thậm chí bị phạt, nhưng đến lúc bị kiểm tra hay có chuyện gì thì sẽ được chủ nhà hàng "bảo kê", như khi bị xù boa hay ai đó ăn hiếp.
Còn đào bay tự do muốn làm thì làm, muốn nghỉ thì nghỉ. Khách sộp gọi mới đi nhưng khi gặp sự cố thì cắn răng chịu đựng.
Có số má làm đào bay quán lẫn tự do như Mai Thúy cũng đã nhiều lần "sụp hầm" đủ kiểu:
- Đừng tưởng thấy khách sang, boa đậm một, hai lần là nghĩ gặp đại gia. Đi bay dù như tour Đà Lạt, Nha Trang bị năm ba gã đàn ông "bề hội đồng", hoặc về không được boa như thỏa thuận, hay tệ hơn bị khách kiếm chuyện "xù" boa bỏ giữa đường là chuyện thường ngày ở huyện.
Mai Thúy vừa kể vừa cho tôi xem cổ tay có những đường rạch chi chít mà cô nói rằng mỗi lần muốn giã từ sàn bay đã tự "xử" mình như lời thề. Và vết cũ vừa mờ sẹo, vết mới lại xuất hiện. Cô cười mà tôi thấy có nước mắt trên gương mặt nhòe son phấn.
Sau chầu nhậu buổi tối, sau cữ bay sàn ở quán xá, còn những cuộc bay bùm khét lẹt mùi thuốc và sự tệ hại của nghiện ngập.
Đừng thử, dù chỉ một lần"Bay lắc cực kỳ độc hại. Nhiều người ban đầu tưởng rằng không ghiền nhưng nhanh nghiện lúc nào không hay. Đến lúc phải "đập đá" (dùng ma túy tổng hợp) là thân tàn ma dại rồi.Đừng bao giờ nghe những lời rủ rê thử bay lắc, vì có lần một sẽ có lần hai, lần ba. Hãy tuyệt đối tránh xa nó" - ông Nguyễn Kim Xuân, người nghiện ma túy 30 năm, đã cai thành công và hỗ trợ cai nghiện ở Trung tâm Bình Triệu.
Kỳ tới: Bay bùm