"Nhiều em "hót-gân", "hót-phây" giờ lê lết bay lắc. Ban đầu vì ham vui, mốt chơi sang chảnh. Gái là vậy, còn đám trai đơn giản hơn là vì... có gái đẹp.
Lần thứ nhất chơi thử, lần thứ hai chơi vui, thứ ba chơi vui, sau đó ghiền lúc nào không biết" - Lan "búp bê" chẳng ngại nói thẳng. Cô đào bay mới 21 tuổi đời, đã có 3 năm tuổi bay lắc tệ hại...
Vui và nghiện ngập cách... vài bước chân
Minh "Phú Lâm" vui miệng trong cơn say sưa tăng một ở quán V lớn nhất nhì khu Bình Phú, quận 6:
- Ông muốn biết mấy nhỏ chơi khét lẹt cỡ nào hả, để tui ới cho. Một phút ba mươi giây - gã ực ly bia, ra vẻ đại ca với tôi.
Minh "Phú Lâm" là một dân bay ít tuổi đời mà dày tuổi bay, ăn chơi khét lẹt trong làng phê pha nhờ làm cò đất đai, cho vay nặng lãi lẫn đề đóm. Tin tưởng chiến hữu Sáu "đại", gã kể thẳng với tôi ngày trước dân bay chỉ biết các loại "kẹo" từ nước ngoài mang về có giá lên đến cả chỉ vàng, với những tên gọi như "nữ hoàng", "Mẹc-xế đì"... Dân chơi xưa rất thần thánh các loại "kẹo" này bởi chỉ cắn một con là có thể phê pha cả ngày, có khi tới hai ngày không dứt.
- Bây giờ vẫn có "kẹo" từ châu Âu mang về nhưng cũng hết ngon rồi. Một con "kẹo" châu Âu giờ cũng chỉ có giá 500.000 đồng là cao nhất mà đã không bằng một phần mười ngày trước - Minh "Phú Lâm" làu làu.
- Dân chơi lên "đô", thì "đồ" phải xịn hơn chứ sao dỏm đi được - tôi ra vẻ ngạc nhiên.
- Cũng có thể nguồn hàng. Mà cũng có thể là chiêu trò của dân bán "đồ", lúc đầu nhá hàng ngon cho dân chơi ghiền, không thoát ra được, sau đó chất lượng giảm dần để ăn lời.
Gã dân chơi này chưa nói hết câu thì ba cô gái đã sà vào bàn. Không có cô nào trạc quá 23 tuổi và đều đẹp ma mị nhờ dáng cao, da trắng và dao kéo thẩm mỹ ở mắt, mũi, đặc biệt là bộ ngực.
- Ê, Lan, mày qua ngồi, cụng với thằng em anh - Minh hất hàm cho cô gái đẹp nhất nói giọng Bắc sang ngồi ghế bên tôi.
Rồi gã lại tiếp tục cười khùng khục nói:
- Mấy ẻm này đều là bồ ruột anh. Nhìn trẻ vậy chứ không đứa nào dưới 5 năm nhẵn gót "phi trường" làm đào bay. Giờ mà ngày nào không bay lắc, không có "đồ" thì mấy ẻm như mèo nhúng thùng nước đá.
Tôi chưa kịp khai thác chuyện nghiện ngập, Minh "Phú Lâm" đã tự bô bô thêm các cô này đã gần tới hạng... "đập đá" - loại ma túy tổng hợp nguy hiểm với bao chuyện đáng sợ xuất hiện nhan nhản trên mặt báo.
Các đào bay lắc lần lượt ỏn ẻn cụng ly mời khách. Trong cơn say sưa, những chuyện của thế giới bay lắc dần lộ ra. Với dân bay như họ, "đồ" chơi và điểm chơi quyết định độ phê pha, tức "lên" hay không "lên". Có tiền thì chơi "đồ" thứ dữ, không có thì kiếm loại rẻ.
Do dễ kiếm lời, dân bay nhiều, nên cũng có nhiều người bán. Chúng thi nhau hạ giá "đồ", mà muốn hạ giá thì chỉ còn cách pha thêm tạp chất vào hàng nguyên chất. Kiểu pha cả keo con chó vào. Dân chơi một thời gian tự điên khùng đâm đầu vào tường hay leo lên dây điện làm... Tề thiên là chẳng có gì lạ!
Trước đây, nghe đến ma túy, người ta dễ liên tưởng đến những thân xác tiều tụy với ống chích, với căn bệnh HIV thế kỷ. Ma túy tổng hợp bây giờ đã khoác cái áo hào nhoáng hơn với những căn phòng lấp lánh đèn màu, là những cuộc vui thâu đêm suốt sáng mê muội...
Tuy nhiên, đằng sau nó vẫn là sự nghiện ngập, vẫn là bao hệ quả thảm khốc, thậm chí là những cái chết thương tâm. Biết bao con nghiện khi giật mình thì đã chìm sâu trong vũng lầy. Ma túy tổng hợp giờ được ngụy trang bằng câu rỉ tai: "Chơi cho đỡ buồn. Chơi vui chứ không ghiền" làm không ít kẻ xiêu lòng để rồi ngày càng tăng "đô" và bước đường cuối là nghiện ngập tệ hại!
Trác táng và chết chóc!
Đến cuộc nhậu trễ vì kẹt "xử lý" mấy thằng đệ, nhưng Sáu "đại" bốc rất nhanh. Gã kể một câu chuyện đầy ma mị: nhà hàng nọ ở quận 1 của bà A., dân Hải Phòng, có một căn phòng bị nguyền rủa. Chỉ trong có hai năm ngay tại căn phòng nguyền rủa đó đã có tới 3 cô đào bay bị "gãy cánh" vì sốc thuốc, đưa đi bệnh viện nhưng không qua khỏi.
Đám đào bay cũ không ai muốn đặt chân vào căn phòng chết chóc đó, nhưng đào mới thì vẫn phải cắm đầu vào. Mặc dù ai cũng biết ngày nghiện ngập không xa, ngày bị "sảng" hay "gãy cánh" cũng rất gần!
- Cỡ bao bạc mới được chuyến bay lên tiên? - tôi hỏi như dân gà mờ.
Lan, mà lúc này tôi đã biết biệt danh Lan "búp bê" vì hình xăm rất đẹp ngay bầu ngực, cười muốn sặc bia:
- Trời đất, đệ anh Sáu, anh Minh mà hiền lành, dễ cưng quá. Muốn bay thì cầm 3 "củ" (triệu) cũng đủ mà 30 "củ" cũng thiếu. Chiến hữu với mấy đại ca này thì muốn đi cỡ nào em cũng chiều.
Lần này thì không cần mấy tay chơi giải thích, mà các đào bay tự bô bô kể khi đã nốc cạn dăm chai bia: mua "đồ" thì đơn giản, giá 1 triệu hơn 1 "chấm khay". Bốn, năm dân bay một đêm nếu chơi ít thì hết khoảng 2 "chấm khay" với vài con "kẹo" để dẫn "khay". Giá một con "kẹo" phổ thông giờ khoảng 250.000. Như vậy, chỉ cần khoảng 4 "củ" đã đủ mua "đồ", sau đó vào khách sạn để bay.
Còn với 30 "củ" hay 50 "củ" sẽ là chuyến bay hoành tráng từ A đến Z. Đầu tiên là đi bar vui vẻ, điểm kế tiếp là phòng bay hay khách sạn cho chơi. Với những khách sạn chuyên cho dân bay đáp như bên khu T.S., giá 400.000-500.000 đồng/giờ.
Nhưng còn khoản đốt tiền như cỏ khô khác là boa cho các đào bay. Đào hạng thường phục vụ một chuyến bay có giá từ 1 đến 2 triệu. Đào đẹp, có tên tuổi, sẽ hơn hẳn. Đó là chưa kể còn khoản tiền dày xấp khác cho yêu cầu quan hệ tình dục trong cơn phê pha cuồng loạn...
- Đào bay dễ nghiện, nhưng dân bay thỉnh thoảng ghé "phi trường" có nghiện không? - tôi quay sang hỏi Sáu "đại".
- Nghiện chứ sao không, thử lần 1, rồi dính lần 2, lần 3..., từ chơi thuốc nhẹ lên chơi thuốc nặng nhanh như tốc độ bàn thờ - Sáu "đại" cười ha hả, quàng vai cô đào ngồi bên.
Sáu "đại" tiết lộ mình biết rất rõ những người có tên tuổi bị nghiện:
- Ca sĩ H. là mối ruột của anh đấy. Mỗi lần H. vào đây diễn đều kiếm "đồ" để phê. Người mẫu Y. cũng vậy, có lần nó bay xong về bị té cầu thang tưởng ra nghĩa địa rồi...
- Còn con L. mới bị nữa đại ca. Nó và thằng bồ bay xong, phê thế nào mà lúc 3 giờ sáng lái xe đụng vào chiếc taxi chết thẳng cẳng cả hai. Mạng đang rầm lên đó.
Đám dân chơi nói chuyện bay lắc và chết chóc cứ tỉnh như không. Tôi ái ngại nhìn các cô gái trẻ xinh đẹp mà không dám nghĩ một ngày nào đó chính đời họ sẽ lại được đem ra kể như những câu chuyện trác táng, bi thảm này!
Đào bay lâu lắm là được 5 - 7 năm, còn lại chỉ 3 - 4 năm đã "gãy cánh", không "sảng" không chết thì cũng thân tàn ma dại, bị đạp ra đường như giẻ rách...
Dễ sa lầy vào ma túy!Câu cửa miệng của dân bay lắc là "chơi cho vui chứ không ghiền". Thực tế, đi bay quen, chỉ mấy ngày không đi, dân chơi đã buồn buồn, nhơ nhớ, nghe bạn bè ới một tiếng là không cưỡng được. Nhưng kinh khủng hơn, họ rất dễ "lên đô", dần sa lầy vào ma túy hạng nặng. Nên đừng bao giờ nhắm mắt đưa chân vào những cuộc chơi điên cuồng, tệ hại này dù chỉ một lần.
Kỳ cuối: Đào bay gãy cánh