Một chị đồng nghiệp của tôi nói rằng chị ấy đang làm thủ tục ly hôn. Lý do là chồng chị ấy vẫn lén lút liên lạc với nhân tình sau khi bị chị phát hiện và đã được chị tha thứ...
Đã hơn một tháng kể từ khi tôi phát hiện chồng ngoại tình với một đồng nghiệp cấp dưới. Sau bao nhiêu khổ đau vật vã, sau cuộc nói chuyện “ba mặt một lời” một cách thẳng thắn văn minh nhất có thể với chồng và “kẻ thứ ba” cùng sự hối lỗi của chồng, tôi quyết định tha thứ.
Sở dĩ tôi có thể tha thứ là vì tôi yêu anh ấy và tin rằng anh ấy cũng chỉ “nhất thời say nắng và mọi thứ mới chỉ dừng lại ở đó, chưa hề đi quá giới hạn”. Anh xin tôi đừng làm to mọi chuyện vì ở công ty anh là quản lý. Vả lại “người ta” cũng đang có gia đình. Tôi cũng muốn cho anh một cơ hội, vì chúng tôi, vì con.
Thế nhưng, mấy hôm trước, tôi thấy trong nhật kí điện thoại của chồng có ba cuộc gọi đến của cô ta. Không nhịn nổi giận dữ, tôi đã nhắn tin chửi bới cô ấy. Lúc đầu cô ấy nhắn thanh minh rằng “vì công việc” và tất nhiên tôi không tin. Cuối cùng cô ấy gọi điện cho tôi, nhưng khi tôi bắt máy thì người gọi là chồng cô ấy.
Anh ta nói rằng lúc nãy đi qua chỗ vợ, thấy vợ vội vàng giấu điện thoại đi nên đã cố lấy được điện thoại và đọc được tin nhắn tôi gửi. Anh ta gọi cho tôi, hỏi rõ sự tình như thế nào. Lúc đó tôi có chút sợ hãi. Sợ mọi chuyện bung bét, anh ta sẽ gặp chồng tôi đánh ghen nên nói “có lẽ tôi hiểu nhầm”.
Sáng hôm sau, anh ta gọi điện cho chồng tôi đòi gặp mặt để nói rõ. Chồng tôi muốn tôi đi cùng. Và tôi đi.
Anh ta có vẻ rất căng thẳng, nói rằng anh ta mất ngủ cả đêm qua, chửi rủa vợ suốt cả đêm qua và đánh cô ấy nữa. Điều khiến anh ta bực bội là vợ anh ta chỉ im lặng, không thanh minh lời nào hết. Bằng sự bình tĩnh nhất có thể, tôi đã cố giải thích rằng “có lẽ họ chỉ vì công việc mà liên lạc nhưng vì tính tôi hay ghen nên đã làm quá”. Và rằng “Tôi không biết vợ anh là người như thế nào, nhưng tôi tin chồng tôi, anh ấy không phải là kẻ lăng nhăng như vậy. Đây là lỗi của tôi”. Lúc đó không hiểu sao tôi lo sợ thay cho cả người đàn bà kia nữa.
Sau khi anh ta ra về rồi, chồng tôi nắm lấy tay tôi nói: “Cảm ơn vợ. Cô ấy sẽ rất biết ơn em, anh cũng vậy. Thật sự giữa bọn anh không còn gì. Xin em hãy tin anh”. Anh ấy rõ ràng là rất xúc động. Tôi nói với chồng rằng tôi hi vọng đây là lần cuối chúng tôi nói về việc này.
Thế nhưng từ hôm đó đến nay tôi luôn thấy bất ổn, luôn cho rằng mình đã làm sai. Cả chồng tôi và người đàn bà đó đã lừa dối tôi, làm tổn thương tôi. Thế nhưng tôi lại bao che, dung túng cho lỗi lầm của họ. Tôi còn đồng lõa với họ để lừa dối người đàn ông tội nghiệp kia. Tại sao cho đến cuối cùng, tôi là người chịu khổ còn đứng ra bảo vệ cho họ. Họ có thật sự xứng đáng được như thế không? Tôi cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Và bởi vì hôm qua một chị đồng nghiệp của tôi nói rằng chị ấy đang làm thủ tục ly hôn. Lý do là chồng chị ấy vẫn lén lút liên lạc với nhân tình sau khi bị chị phát hiện và đã được chị tha thứ.
Chị ấy nói: “Sai lầm của chị là đã dễ dàng tha thứ cho lão ấy, để lão ấy có cơ hội làm tổn thương chị một lần nữa”. Và tôi chột dạ nhận ra tôi cũng đã dễ dàng tha thứ cho chồng, còn bao che cho chồng và nhân tình khi bị chồng nhân tình phát giác.
Ông bà ta có câu “Đánh rắn phải đánh dập đầu”. Tôi chỉ sợ sự bao dung của tôi có thể là nguồn cơn cho những tai họa mới. Chỉ lo rằng vì họ không phải “trả giá”, vì thấy tôi quá hiền mà lại lén lút dây dưa với nhau. Tôi có nên mặc kệ đến đâu thì đến, hay nên có một “động thái” nào đó để “nhắc nhở” chồng và người đàn bà kia? Có phải tôi đã hành xử sai trong tình huống ấy? Tôi luôn lo sợ mình sẽ bị phản bội một lần nữa.
Thủy