Vợ tôi là người rất cuồng nhiệt trong phòng ngủ, cô ấy có cái tính "ồn ào", chạm đúng nọc là la oai oái như ai làm gì cô ấy. Hồi mới yêu tôi rất kích động vì đặc điểm này, nhưng giờ mới thấy là mệt.
Lúc chưa giãn cách thì cũng chưa làm sao, nhà tôi có hai phòng, hai đứa nhỏ ngủ một phòng, bố mẹ một phòng nên vợ tôi có ầm ĩ thì đóng cửa cách âm cũng không ai nghe thấy. Nhưng kể từ hôm dịch bùng, rồi giãn cách xã hội, thì bắt đầu nảy sinh sự cố.
Cái điều hòa phòng tụi trẻ bị hỏng, đang giãn cách nên không gọi thợ vào sửa được, thế là cả nhà tôi phải nhét nhau vào ngủ một phòng buổi đêm. Hai con với mẹ nó nằm trên giường, tôi trải đệm nằm dưới đất.
Được một tuần thì tôi "nhớ" vợ quá, mới đợi bọn trẻ ngủ say để "khều" cô ấy xuống ngủ cùng. Tôi đã dặn vợ be bé cái mồm rồi, thế mà đúng lúc tôi đang cao trào cô ấy lại la oai oái. Tôi hốt hoảng lấy tay bịt mồm vợ, bảo "be bé cái mồm chứ" nhưng không kịp, trên giường thằng nhóc 7 tuổi nhà tôi đã thức giấc, nó hỏi "mẹ làm sao thế?", tôi nhanh trí bảo "không sao, ngủ đi, tối mẹ rửa nhiều bát quá bị đau lưng, bố đang đấm lưng cho mẹ".
Thằng bé cũng ngủ lại luôn nhưng "cậu nhỏ" của bố nó thì không thức dậy để đánh trận nốt được nữa. Kể từ hôm ấy tôi cứ sợ gần vợ, sợ cô ấy lại làm con tỉnh giấc rồi chẳng biết giải thích với chúng nó thế nào.
Lịch giãn cách cứ lùi riết, điều hòa vẫn chưa sửa được, không thể tin được có ngày sở thích ồn ào một thời làm mưa làm gió chốn phòng the của vợ lại khiến tôi căng thẳng như bây giờ. Không biết tôi còn phải chay tịnh đến bao giờ nữa đây khi tình hình dịch chưa hết nóng, vợ thì nói mãi là cái tật mồm to vẫn không sửa được.
Trung Th.